Người đó mở bức tranh ra, bức tranh dài khoảng sáu mét bay bay trong gió.
"Nhìn cho kỹ!", người áo đen tay trái vẫn banh mắt Mạc Phong ra rồi trầm giọng nói.
Mạc Phong hạn hán lời, bất lực hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Nhìn thế giới tương lai!"
"..."
Đột nhiên bức tranh đó như thể chuyển động, Mạc Phong cũng không giãy giụa nữa mà nhìn chằm chằm vào bức tranh.
Tàn sát, máu tanh, bao nhiêu người phải sống lang thang, dịch bệnh, virus, biết bao người chết oan.
Những thành phố trở nên hoang phế, trên đường phố um tùm cây cỏ mà lại không một bóng người.
Vùng ngoại ô đã không còn cây cối xanh tươi mà chỉ còn là mảnh đất trống không. Khắp nơi đều là núi và hoang mạc.
Cây cỏ bốn bề khô héo, rụng lá. Trong bán kính hàng chục, thậm chí là hàng trăm mét đều không có dấu vết của sự sống.
Đừng nói là người, đến một con chim còn không có.
Tiếp tục nhìn xuống dưới là cảnh tượng con người cầm vũ khí chém giết nhau, máu chảy thành sông, thây chất như núi.
Một người mặc đồ đen, đằng sau còn có một đôi cánh đang ngồi trên ngai vàng, được những kẻ khác quỳ lạy.
Đây nào có giống một bức tranh, nó sống động như một bộ phim truyền hình đang trình chiếu trước mắt Mạc Phong.
"Mẹ kiếp! Phim gì đây đỉnh vậy, như thật. Phim này mà phát sóng chắc chắn phải được chiếu vào khung giờ vàng!",
Mạc Phong cười khổ nhìn người mặc đồ đen nói:
"Không phải anh chính là người mặc đồ đen trong tranh đấy chứ? Vóc người không giống, anh quá gầy! Trời ạ, lẽ nào anh là người của đoàn làm phim Yến Kinh đến casting tôi vào vai nam chính hả?"
Người mặc đồ đen cười lạnh rồi hứ một cái đáp:
"Có thể hiểu như vậy, đây là giang hồ trong tương lai. Có một thế lực đang rục rịch nổi dậy rồi, chẳng bao lâu nữa giang hồ sẽ có biến cực căng!"
"Còn lâu tôi mới tin! Biến căng thì liên quan gì đến tôi hả?",
Mạc Phong đến cạn lời, hất tay người kia ra.
"Bởi vì nếu người mặc đồ đen trong tranh xuất hiện thì người đầu tiên hắn tìm tới sẽ là anh! Đến lúc đó thì người nhà anh, bạn bè anh, vợ anh đều sẽ bị liên lụy. Lẽ nào như vậy vẫn không liên quan đến anh?"
"..."
Sau khi hất tay người kia ra, Mạc Phong rơi xuống đất, giờ anh mới lồm cồm bò dậy. Anh nhìn người đàn ông mặc đồ đen và có cánh kia thì đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Như thể có một cuộn phim đen trắng đan xen trong đầu anh, nhưng anh lại không thấy được cảnh tượng gì cụ thể.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì. Dù gì không phải thù cũng chẳng phải bạn, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!", Mạc Phong xua tay trầm giọng đáp.
Sức mạnh của người này không thể lường được, không nắm chắc phần thắng thì Mạc Phong cũng sẽ không đường đột ra tay.
Nhưng anh vừa quay lưng đi thì cảm giác như có thứ gì đó đâm vào mình. Chỉ trong chớp mắt, người mặc đồ đen kia đã đến trước mặt anh.
Hơn nữa trong tay người đó còn cầm thêm một miếng ngọc bội!
Đó chính là ngọc Âm Dương! Miếng còn lại Mục Thu Nghi đang giữ!
"Trả ngọc bội cho tôi!",
Mạc Phong giận dữ chỉ vào người đó quát.
Người mặc đồ đen cầm miếng ngọc lên nhìn kỹ dưới ánh trăng, từ miếng ngọc phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Miếng ngọc bội này là thứ quan trọng nhất để khắc chế thứ đó thoát ra ngoài! Nếu để ở chỗ anh thì quá lãng phí nên để tôi bảo quản giúp anh thì tốt hơn!"
Việc người này cướp mất ngọc bội của anh, Mạc Phong không thể bỏ qua. Lúc này anh đã cau chặt mày lại.
"Tôi nói lại lần cuối, trả nó lại cho tôi!",
Mạc Phong chỉ vào người mặc đồ đen quát.
Đây là thứ duy nhất bố mẹ để lại cho anh, sao có thể để kẻ khác cướp đi dễ dàng như vậy.
Có những thử chỉ có thể nhìn chứ không thể động vào!
Thấy Mạc Phong nổi giận đùng đùng, người mặc đồ đen hừ lạnh đáp: "Thử này có ý nghĩa vô cùng lớn, nếu đề ở chỗ anh thì có thể sẽ bị kẻ khác cướp mất! Cho nên tôi chỉ muốn giúp anh bảo quản nó mà thôi",
"Không cần! Đồ của tôi tôi tự giữ được!"