**********
Thế thì chỉ có hai khả năng hoặc là người này cố tình giả vờ bị đâm hoặc là chán sống rồi!
Trên đường về nhà buổi tối lại đụng phải một người, nghe có xúi quẩy không cơ chứ!
Mạc Phong vội vã mở cửa xe rồi đi xuống, anh xuống xe nhìn xung quanh nhưng cảnh tượng nhìn thấy khiến anh giật mình.
Bốn bề chỉ có bóng đêm yên lặng chứ chẳng có ma nào cả, thậm chí cả một vết máu cũng không có.
"Không đúng! Làm gì có ai!", Mạc Phong quay đầu tứ phía nghi hoặc nói: "Lẽ nào là bị cuốn vào gầm xe?"
Anh cúi đầu xuống xem xét gầm xe.
Nhưng thực ra giả thiết có người bị cuốn vào gầm xe không thực tế chút nào bởi gầm chiếc Ferrari này rất thấp. Đừng nói người bị cuốn vào, đến con chó còn khó khăn lắm mới chui lọt.
Nếu không thì trên mạng đã chẳng lan truyền một câu nói rằng ở Hoa Hạ này chỉ những người đi xe sang là khổ, tại sao ư?
Là tại vì trên đường đầy vạch giảm tốc, mà những loại xe sang này gầm lại siêu thấp.
Cho nên nếu đi những dòng xe này mà lại lái quá nhanh thì đúng là "ăn đủ".
Nếu Mạc Phong không đâm phải ai thì bóng đen ban nãy đứng cách anh không xa chẳng lẽ là ảo giác?
Mạc Phong liên tục day day thái dương lẩm bẩm: "Lẽ nào là ảo giác? Không phải chứ, mình cũng đâu có uống rượu, sao có thể xuất hiện ảo giác được?"
Mạc Phong luôn cho rằng trạng thái thần kinh của mình khá tốt, chắc chắn không thể nhìn thấy ảo giác. Vậy nếu đó không phải ảo giác thì bóng đen kia rốt cuộc là cái gì?
Lẽ nào đi đêm lắm đã đến ngày gặp ma?
Nghĩ đến đây, Mạc Phong không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Vù!
Đằng sau lưng anh có một luồng gió thổi tới, Mạc Phong lập tức nghiêng người, thuận tay phóng ra mấy cây kim châm.
Lách cách!
Mấy cây kim châm ban nãy anh vừa tiện tay phóng ra nay rơi hết xuống mặt đất.
Chỉ thấy một người mặc đồ đen đứng trên nóc xe anh, trông rất giống mấy kẻ tình nghi giết người trong truyện Conan, đến mắt còn không nhìn thấy.
Hơn nữa trên người hắn còn tỏa ra một luồng khí màu đen nhạt khiến người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Ban nãy Mạc Phong cố tình nói vài câu để kẻ đang âm thầm theo dõi anh lộ diện.
Mạc Phong vốn không tin trên đời này có ma quỷ, mà cho dù có đi nữa thì anh ăn ở đàng hoàng nên chẳng sợ gì.
Cơ mà nếu có một nữ quỷ xinh đẹp thì, hi hi, hôm nay Mạc Phong quyết tâm để nữ quỷ đó có đi mà không có về.
Đáng tiếc! Quá đáng tiếc, người tới không những không phải nữ quỷ mà là một ông chú che kín mít.
Có trời mới biết dưới bộ đồ bảo hộ kín như bưng kia có phải một gương mặt thô bỉ hay không.
"Ai!", Mạc Phong lạnh lùng nhìn người mặc đồ đen nói.
Luồng khí màu đen kia dần tan đi, nhưng Mạc Phong vẫn không nhìn rõ người này mồm ngang mũi dọc ra sao. Anh chỉ có cảm giác mơ hồ là gương mặt người này khá thanh tú. Mạc Phong chỉ nhìn thấy cằm của người đó, người đó có gương mặt trái xoan.
"Anh chính là Mạc Phong?",
người mặc đồ đen giọng khàn khàn hỏi.
Mạc Phong tay để sau lưng đã cầm sẵn một con dao bướm, đáp:
"Đúng là tôi! Đừng phí lời nữa, muốn ra tay thì ra luôn đi. Nhanh cái tay lên người ta còn về ăn cơm!"
"Đánh nhau sao? Không cần thiết. Hơn nữa anh cũng đánh không lại tôi!"
"Đ*t m*! Xuống đây đi! Khí phách quá nhỉ, cho tôi xem anh tài cán đến đâu nào!"
"..."
Mạc Phong vừa dứt lời thì người áo đen kia vụt đến trước mặt anh, một cước đạp cho Mạc Phong bay ra xa.
Bịch!
Chỉ trong khoảng nửa giây, Mạc Phong bay ra xa bảy tám mét. Nhanh như vậy mà là người sao?
"Mạnh quá! Lục phủ ngũ tạng của tôi lộn tùng phèo lên rồi!", Mạc Phong ôm ngực, cố gắng không thổ huyết ra ngoài.
Mặc dù Mạc Phong không nghĩ mình có thể dời núi lấp biển, cũng chưa từng nghĩ mình vô địch thiên hạ. Nhưng anh thực sự không ngờ có ngày mình lại thua ngay chỉ trong một chiêu của đối phương.
Thậm chí đến thời gian để phản công anh còn không có, chưa kịp làm gì thì đã bay ra xa rồi.
Người mặc đồ đen kia từng bước từng bước đi về phía Mạc Phong. Nói là bước nhưng thực ra hai chân người đó dường như còn không chạm đất.
"Tôi đã nói rồi, hiện giờ anh không phải đối thủ của tôi!"