"Đi làm việc gì vậy?", Mạc Phong nghi hoặc hỏi.
Nhưng hai người kia rất hiểu ý nhau, đồng loạt lắc đầu đáp: "Không biết nữa, hình như muốn tìm một thứ gì đó. Viên đại ca xuất phát từ duyên hải rồi đi về phía Bắc, còn cụ thể là đi đâu thì chúng tôi cũng không biết. Trước đó anh ấy nói chắc phải hai tháng mới về được!"
"..."
Mạc Phong hơi cau mày lại.
Một thứ phải dành hơn hai tháng để tìm kiếm thì chắc chắn không phải một món đồ bình thường. Nếu không thì với kẻ bụng dạ hẹp hòi như Tống Thanh Sơn, sao lại dễ dàng bỏ qua cho mấy người này cơ chứ.
"Vậy còn người nhà các ông thì sao? Vẫn an toàn chứ?",
Mạc Phong nhìn hai người kia rồi hỏi.
Bọn họ đều có người thân, Viên Bá Thiên đồng ý yêu cầu của Tống Thanh Sơn có lẽ là vì muốn bảo vệ người thân của mình.
Dù phía trước là núi đao hay biển lửa thì cũng phải lao vào, bởi đó là trách nhiệm của người đàn ông! Một người đàn ông đội trời đạp đất!
Triệu Vô Cực nghe vậy thì thở dài đáp:
"Haizzz, Tống Thanh Sơn đã nói rồi, nếu Viên đại ca mang được thứ đó về thì sẽ tha cho người nhà chúng tôi. Thế lực của nhà họ Tống ở Long Môn quá mạnh, nếu mạo hiểm về đưa người nhà đi thì chưa chắc đã đưa đi được mà có khi đến chúng tôi còn bị nhốt lại!"
"Đúng vậy, cho nên Viên đại ca mới bảo chúng tôi tới Giang Hải tìm thiếu chủ trước!"
"..."
Sau nhiều lần tiếp xúc, Mạc Phong nhận thấy Tống Thanh Sơn này là người vô cùng tâm cơ, hơn nữa lòng dạ còn rất hẹp hòi. Nếu ai đắc tội với ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ tìm cách báo thù cho bằng được.
Mạc Phong từ hồi ở duyên hải đã làm loạn thành phố Long Môn mấy lần. Thậm chí anh còn "sửa gáy" ông cụ Lục một lần, sau đó ông cụ Lục này không tóm được anh nên lại trút giận lên đầu nhà họ Tống âu cũng là việc dễ hiểu.
Với tính cách của ông ta thì đâu dễ dàng chịu thỏa hiệp?
Nếu có thứ gì đó đổi lại được sự tự do cho họ, vậy thì thứ đó phải cực kỳ khó tìm, thậm chí phải mạo hiểm hay đánh đổi cả tính mạng mới lấy được. Nếu không thì ông ta cũng sẽ không để Viên Bá Thiên đi tìm nó.
Bởi Tống Thanh Sơn hiểu rõ tính cách của Viên Bá Thiên, chưa đạt được mục tiêu thì nhất định sẽ không quay về.
Còn hai người kia thì khác, nếu không tìm thấy thì có lẽ sẽ quay về báo rằng không tìm thấy luôn. Sự khác biệt này cũng chính là lý do tại sao Viên Bá Thiên lại được chọn làm thủ lĩnh trong ba người họ. Ngoài việc mạnh nhất ra thì còn gan dạ nhất, nói lời giữ lời nhất.
Việc hắn đã đồng ý làm thì sẽ làm đến nơi đến chốn. Cho nên Tống Thanh Sơn mới chọn Viên Bá Thiên đi làm nốt nhiệm vụ cuối cùng này.
"Nếu hai người có thông tin gì của Viên Bá Thiên thì phải lập tức nói với tôi!", Mạc Phong nhìn hai người kia rồi trầm giọng nói.
Anh cứ có cảm giác Viên Bá Thiên đi chuyến này sẽ lành ít dữ nhiều. Với tính cách của Tống Thanh Sơn, thứ ông ta cần tìm chắc chắn phải là thứ vượt trăm nghìn gian khổ mới lấy được, thậm chí sẽ mất mạng như chơi.
Triệu Vô Cực khẽ gật đầu đáp: "Thiếu chủ, cậu nói xem Viên đại ca đi chuyến này liệu có gặp nguy hiểm không?'
"Chắc sẽ không sao đâu, Thần Long Bá Thể Quyết của đại ca đã luyện tới tầng tám rồi. Nếu gặp phải cao thủ bình thường thì sẽ không vấn đề gì đâu!", Sở Nam Thiên nói vẻ đầy tự tin.
Mạc Phong nghe vậy thì bĩu môi nói: "Thần Long Bá Thể Quyết? Các người đến một tên người nhà họ Cổ cũng đánh không lại thì nói gì những cao thủ khác? Trên giang hồ có vô số môn phái, ai mà biết Tống Thanh Sơn này muốn làm trò gì. Nếu như xảy ra xung đột với thế lực nào đó trên giang hồ thì rắc rối to!"
"..."
Nhà họ Cổ trên giang hồ rộng lớn này thì chẳng là cái đinh gì, thế nhưng rất nhiều kẻ đã phải mất mạng vì thanh phi đao của họ.
Trên giang hồ còn vô số những thế lực mạnh hơn nhà họ Cổ vô số lần. Nếu Viên Bá Thiên thực sự đắc tội với những thế lực đó thì chỉ sợ đến lúc đó ông bà nội cũng không cứu nổi!
"Vậy... Vậy chúng ta phải làm sao? Thiếu chủ, cậu không thể bỏ mặc Viên đại ca! Dù gì cũng là vì chúng tôi muốn tới Giang Hải để đi theo cậu, nếu không thì cũng sẽ không đến nước trở mặt với Tống Thanh Sơn!", Triệu Vô Cực nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt khẩn cầu.
Hiện giờ Mạc Phong là hy vọng duy nhất của họ.
Mặc dù thế lực của anh vẫn còn yếu nhưng dù gì cũng có thể coi như có chút chỗ đứng.
"Ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất kỳ người nào đứng về phía nhà họ Mạc chúng tôi!",
Mạc Phong không hề do dự đáp.