**********
Nghiêm Khả Di cũng đang họp hội đồng quản trị.
“Ha ha, con bé Bạch Như Nguyệt cùng lúc ra đòn sát phạt kinh tế với tám gia tộc lớn ở Yến Kinh, đúng là rước họa vào thân. Nhà họ Bạch khiêu khích bọn họ, đến lúc đó có chết cũng không biết vì sao mình lại chết!”, một ông cụ để râu trắng cười ha ha.
Cô gái mặc đồ công sở ngồi bên cạnh cười lạnh lùng: “Cô nhóc này tưởng rằng mấy năm nay làm ăn được nên ra tay đối kháng với cả Yến Kinh sao, thật không biết có phải chán sống rồi không!"
“Nếu tám gia tộc lớn liên minh lại thì nhà họ Bạch sẽ bị trọng thương. Nghe nói nhà họ đã xảy ra vấn đề về kinh tế rồi, thật không hiểu rốt cuộc con bé Bạch Như Nguyệt đang nghĩ gì! Không làm ăn kinh doanh hẳn hoi lại đi mua dây buộc mình!”
“Ai mà biết được, chắc gần đây kiếm được nhiều tiền nên có phần phô trương!”
“Như vậy cũng tốt, nếu nhà họ Bạch mà sụp đổ thì nhà họ Nghiêm sẽ không còn đối thủ nữa. Tới khi đó chúng ta sẽ nắm giữ toàn bộ huyết mạnh kinh tế từ Nam tới Bắc của Hoa Hạ, vậy thì các vị ngồi đây đều là công thần đấy!”
“…”
Nghiêm Khả Di nãy giờ chỉ nhắm mắt không nói gì. Nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia thì cô khẽ mở mắt. Đôi mắt sâu thẳm có phần rợn người.
Mọi người đều biết, sau cơn bạo bệnh hồi nhỏ thì tâm trạng của Nghiêm Khả Di không được ổn định. Có nhiều khi cô vui vẻ giống như một cô thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng có đôi khi lại trầm ngâm như một người đã qua tuổi trưởng thành.
Bởi vì từ nhỏ cô thiếu tình yêu nên ngay cả những cô dì chú bác thân thích trong công ty cũng đều phải gọi cô là sếp Nghiêm, thậm chí mắc lỗi sai cũng sẽ bị xử lý như những nhân viên khác.
Đây cũng là lý do vì sao nhà họ Nghiêm có thể phát triển nhanh như vậy. Vì Nghiêm Khả Di vô tình nên việc gì cũng đều xử lý hết sức nghiêm khắc, kể cả đối với người thân cũng vậy.
Không giống một vài công ty khác, bị người nhà làm loạn cả lên, mỗi năm chẳng kiếm nổi tiền lại còn phải bù lỗ.
Đừng xem thường Nghiêm Khả Di dù cô mới hơn hai mươi tuổi. Vì người ta đã lên chức tổng giám đốc chính thức từ năm mười tám tuổi rồi.
Có cô ấy ngồi trấn ở công ty, thu nhập mỗi năm dường như đều tăng lên theo biểu đồ hình học. Ban đầu trong nhà vẫn có nhiều người không phục cô ấy, nhưng dần dần những ý kiến đó cũng ít đi.
Vì quả thật cô ấy đã giúp cả nhà họ Nghiêm phát triển. Thậm chí là cả Bắc Thành phát triển.
“Ngu xuẩn! Trong mắt các người chỉ có một chút xíu lợi nhỏ bé như thế này thôi sao?”, ánh mắt Nghiêm Khả Di hiện lên vẻ lạnh lẽo. Cô khẽ quát.
Mọi người lập tức im bặt và nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Một ông già tóc bạc lên tiếng: “Thưa cô, không biết tại sao cô lại tức giận?”
“Nếu như họ có thể hợp tác hạ gục nhà họ Bạch thì lấy gì để đảm bảo sau đó họ không đánh nhà họ Nghiêm? Nếu như Bạch Như Nguyệt đổ rồi thì tiếp theo chính là Nghiêm Khả Di tôi! Nhà họ Bạch dù là đối thủ nhưng cũng là bình phong che chắn cho chúng ta. Nam Bắc kiềm chế lẫn nhau, thiếu một cũng không được! Xem ra cô ấy vẫn hơn tôi nửa bước! Có đối thủ như vậy thì cuộc đời này mới thêm phần thú vị!”, Nghiêm Khả Di khẽ mỉm cười.
Tất cả mọi người đều chết lặng, thật sự không biết rốt cuộc điều cô ấy nói có nghĩa gì, hơn nửa bước là có ý gì?
Họ không hiểu, nhưng chỉ cần Nghiêm Khả Di hiểu là được. Cô ấy đứng dậy mở màn hình lớn ở phía sau. Trên màn hình hiển thị số liệu cổ phiếu của các công ty nổi tiếng ở Yến Kinh.
“Đối với Tập đoàn HotStar, công ty sữa MengNiu, cùng với những doanh nghiệp còn sót lại trong phạm vi kiểm soát của tôi thì chúng ta tiến hành bán tháo cổ phiếu, xây dựng hiện tượng lỗ vốn giả. Nhớ kỹ, nếu Bạch Như Nguyệt đã hạ xuống 0.8. Thì chúng ta sẽ để nó hạ xuống 0.1!”
Rầm…!
Điều này giống như sét đánh ngang tai.
Hạ xuống 0.1?
Như vậy ít nhất cũng tổn thất trên cả trăm triệu, đoán chừng tập đoàn HotStar cũng cạn lời. Tại sao hai tập đoàn kinh tế lớn bỗng dưng xuống tay với họ chứ?
“Tiến hành trừng phạt kinh tế với Hotstar? Nhưng thưa cô, đây là doanh nghiệp của nhà họ Đinh đó!”
Một người đàn ông trung niên đeo kính hỏi với vẻ khó hiểu. Thậm chí ông ta còn nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm rồi không.
Nghiêm Khả Di khoanh hai tay lại, mỉm cười khinh thường: “Ha ha, nhà họ Đinh? Tôi chính là muốn đánh nhà họ Đinh đó.”
“Nhưng… nếu nhà họ Tưởng giúp họ thì làm sao?”
“Vậy thì xử lý một thể luôn! Trên tài khoản của chúng ta chẳng phải dư nguồn đầu tư lưu động tám mươi tỷ có thể rút ra được sao, đủ để bắt chẹt họ một trận!”
“…”
Nhóm người nghe đến đây bỗng tối sầm mặt. Bạch Như Nguyệt đã phát điên, không ngờ Nghiêm Khả Di cũng lại theo cô ấy cùng đại náo Yến Kinh.
Bị hai nền kinh tế lớn của Hoa Hạ ép ở giữa, đây chẳng phải là chuyện có thể dễ dàng thoát ra đượ. Sao nhà họ Tưởng lại gặp xui vào ngay lúc này cơ chứ?