*********
Gần đây có rất nhiều người muốn giết anh.
Nhưng ai cũng có thể kết liễu anh một cách dễ dàng như vậy thì đã không đến mức ai cũng kinh hãi khi nghe danh anh.
Có lẽ người phía sau Cổ Chính An kia cũng chỉ nói ông ta quan sát, chờ cơ hội hành động, chứ không hề có ý bảo ông ta va chạm!
Ở cái đất Giang Hải này, cho dù Mạc Phong có không đánh lại được thì anh cũng chỉ cần vẫy tay, kêu một tiếng là có cả đám lao lên đập bạn.
Bạn đã muốn giết người ta rồi thì còn cần người ta giảng đạo nghĩa giang hồ với bạn sao?
Cổ Chính An nằm co giật trên nền nhà, khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ kinh ngạc:
“Bỏ qua điều gì?”
“Rằng đây là địa bàn của tôi! Ở đây là do tôi quyết! Muốn động vào tôi thì phải hỏi người đứng phía sau tôi có đồng ý hay không!”, Mạc Phong chỉ ngón tay cái về phía sau lưng mình.
Đương nhiên những lúc như này phải diễn cho tới.
Dù Mộ Dung Trầm Chương không lên tiếng thì đám người đứng phía sau cũng ưỡn ngực, thẳng lưng tiến về phía trước.
Có hết thảy hơn trăm người. May mà câu lạc bộ này đủ lớn nếu không sẽ chẳng thể chứa nổi.
Cổ Chính An liếc nhìn phía sau anh, sau đó bật cười ha ha: “Ha ha, có giỏi thì giết tôi đi, nhà họ Cổ nhất định sẽ báo thù cho tôi!”
Vụt…!
Anh lập tức di chuyển, tung nắm đấm dội thẳng vào mặt Cổ Chính An khiến khuôn mặt ông ta lập tức trở nên méo mó.
Một chưởng này của Mạc Phong chẳng phải như chuồn chuồn lướt nước mà nó mạnh tới mức khiến ông ta gãy luôn mấy cái răng cửa.
“Con người ông có phải từ nhỏ đến lớn chưa từng bị xã hội cho ăn đòn nên nhà họ Cổ bị tuyệt diệt là do những kẻ thuộc thế hệ sau như ông tự cho mình là số một không? Ai cũng cho rằng mình giỏi công phu. Thực ra, đối diện với cao thủ thực thụ thì đao pháp nhà các người không có cả cơ hội kịp tung ra đâu!”, anh túm cổ áo Cổ Chính An khẽ cười.
Cổ Chính An lại phun một ngụm máu tươi và mặt anh:
“Hờ hờ, đợi hai tay tao hồi phục thì tao sẽ làm thịt băm thây mấy con đàn bà của mày".
“…”
Khoảnh khắc này, trong lòng mấy người Triệu Vô Cực đều “tạch” một tiếng. Quả nhiên là anh em ruột, trí thông minh nói chung đều không cao lắm!
Sở Nam Thiên cũng lắc đầu bất lực:
“Sao trí thông minh của người nhà họ Cổ đều không ra gì vậy?”
Nói tới mức như vậy rồi thì Mạc Phong còn cho ông ta có cơ hội sao?
Quả nhiên, anh vung mạnh một chưởng đấm vào bụng của Cổ Chính An.
Phụp…!
Một chưởng đó trúng ngay vị trí của đan điền.
“A!”
Sắc mặt Cổ Chính An trông vô cùng khó coi, mồi hôi lạnh tuôn ra như suối, hai chân ông ta cong lại, nằm bất động ra đất.
“Hơ hơ, cắt đứt gân tay của ông, phế luôn đan điền của ông. Lần sau còn dám đến nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”, Mạc Phong đứng dậy, chắp tay sau lưng, thấp giọng quát.
Anh quay đầu nhìn Mộ Dung Trầm Chương:
“Ở Giang Hải phàm nơi nào có sản nghiệp của nhà họ Cổ thì nghĩ cách đóng cửa hết toàn bộ cho tôi! Tôi không hoan nghênh gia tộc này xuất hiện ở Giang Hải! Hiểu chưa?”
“Hiểu!”, Mộ Dung Trầm Chương chắp tay đầy cung kính.
Đến nhà họ Tưởng anh còn không coi ra gì nữa là nhà họ Cổ. Anh cũng thật phục cái tên Cổ Chính An này.
Mới tới Giang Hải có vài ngày đã không chịu nổi phải đi gây rắc rối với anh.
Đương nhiên cũng có thể là do mấy người Triệu Vô Cực đánh bậy đánh bạ khiến ông ta đẩy nhanh kế hoạch.
Đoán chừng ông ta cho rằng Mạc Phong chắc chắn đã bị thương nghiêm trọng khi trở về từ duyên hải nên nghĩ giết anh sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng chẳng ngờ anh không hề yếu đi mà còn trở nên mạnh hơn. Mẹ nó, nói ra chuyện này ai tin được chứ?
Nhưng điều ông ta đúng ra không nên làm chính là động vào Tống Giai Âm.
Khi ông ta chưa khiến Tống Giai Âm bị thương thì Mạc Phong vẫn vờn ông ta và còn định thu nhận ông ta dưới trướng của mình, vì dù là thú hoang đến đâu thì cũng vẫn có thể thuần hóa được.
Nhưng sau khi khiến Tống Giai Âm bị thương thì Mạc Phong lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, hoàn toàn không dông dài với Cổ Chính An nữa, mà tiêu diệt ông ta ngay với chỉ một chiêu.
Mặc dù mười hai con dao rất khó giải quyết, nhưng chúng đều chuyển động vòng tròn bán kính ba mét. Cho nên muốn né chỉ cần nắm kĩ quỹ đạo trong đầu là được.