Hơn nữa ông ta còn sử dụng những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn để làm nhục.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, ông ta đã giết chết gần hai mươi người.
Dù ai cũng biết tính tình của Cổ Chính Thuần tàn nhẫn, vô nhân tính nhưng dù sao ông ta cũng đang giúp bọn họ áp tải hàng hóa, mà giá trị của lô hàng này trên trăm triệu tệ, là lô hàng quy mô lớn nhất của nhà họ Tống, riêng thuyền đã được thiết kế bốn tầng, trông vô cùng đồ sộ nên không ai dám làm gì.
Đơn hàng hơn trăm triệu mà để xảy ra sơ suất thì chắc chắn nhà họ Tống sẽ không tha cho bọn họ.
Hơn thế nữa người ta đã dẫn theo ba người phụ nữ lên thuyền mà nào ngờ còn biến thái tới mức độ đó.
Sự khác nhau duy nhất giữa người và động vật là động vật bất cứ khi nào cũng chỉ nghĩ đến việc duy trì nòi giống.
Nhưng con người có tư duy, biết nên làm gì và không nên làm gì.
Nếu chửi Cổ Chính Thuần là cầm thú thì đúng là thiệt thòi cho những loài cầm thú.
Ông ta không ép đám người Viên Bá Thiên không phải là vì không dám.
Mà bởi vì cả ba người Triệu Vô Cực đều lên thuyền một mình, vợ và con để ở nhà.
Đừng nói là nửa tháng, ngay cả một tháng thì họ cũng có thể nhịn được, còn nếu không chịu nổi nữa thì sẽ vào nhà vệ sinh giải quyết.
Chứ chẳng có ai biến thái như Cổ Chính Thuần, gặp người nào là xử người đó.
Hai bên vốn không xảy ra xung đột gì, vì Cổ Chính Thuần có giết người thì cũng giết người của ông ta.
Mấy người Viên Bá Thiên để tránh rắc rối nên đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lô hàng này vô cùng quan trọng, cần phải đưa tới nước Java bằng được. Đây là đơn hàng do đích thân quốc vương bọn họ đặt, là một vài sản phẩm của Hoa Hạ mà quốc gia họ rất thích.
Chính vì vậy tần suất giao dịch của hai bên dày đặc, nhà họ Tống phát triển nhanh như vậy phần lớn dựa vào nước Java.
Mọi việc vốn diễn ra suôn sẻ, cũng không gặp phải đạo tặc hay gì nên mọi người tưởng rằng có thể ra về yên ổn.
Riêng việc của Cổ Chính Thuần thì cục bảo tiêu sẽ xử lý nên mấy người Viên Bá Thiên cũng không quan tâm.
Nhưng vào ngày quay thuyền trở về, khi rời khỏi lưu vực đảo Java để tiến vài vùng biển Hoa Hạ thì họ đột nhiên gặp phải một cơn bão lớn.
Mọi người đều biết bão biển vô cùng nguy hiểm.
Chỉ cần bất cẩn là có thể bị sóng dìm chết.
Tới giờ mà mấy người Sở Nam Thiên vẫn có mơ hồ nhớ được bầu trời tối đen khi đó cùng với sóng biển vô cùng dữ dội khiến chiếc thuyền bốn tầng chao đảo.
Vậy mới biết gió lớn tới mức nào.
Họ nghĩ với trọng tải của con thuyền này thì chắc không sao, vì dù gì đây cũng không phải lần đầu họ đi biển.
Tâm trạng của mọi người không quá tệ.
Nhưng bỗng nhiên sét đánh ầm ầm, sương mù đổ bao trùm toàn bộ.
Con thuyền cũng không biết đi về hướng nào, cứ lênh đênh trên biển cả ngày trời.
Họ định đánh cá lên ăn nhưng không ngờ lại đánh phải cả ăn thịt người.
Mọi người bỗng cảm thấy có gì không đúng. Bởi vì nơi có cá ăn thịt người thì chắc chắn sẽ tồn tại những loại động vật ăn thịt cỡ lớn.
Cá ăn thịt người là động vật bầy đàn, một khi đã tìm được con mồi thì sẽ tập hợp lại và tấn công. Và khi có mùi máu thì đương nhiên sẽ thu hút những loài cá ăn thịt khác.
Khi mọi người còn đang lơ mơ thì bỗng có tiếng đập vào thuyền của thứ gì đó, thậm chí còn có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiếng kêu này giống như tiếng khóc của người phụ nữ vọng lên từ đáy biển.
Tất cả mọi người đừng trên thuyền cảm thấy hoang mang.