Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 652




Nếu nói về dược liệu, đương nhiên nhà họ Diệp không thiếu, nhưng hiện tại anh không nghĩ là anh cũng thiếu dược liệu.

Hàng ngàn mẫu đất trên thôn Thập Lý đều được anh nhận thầu để khai hoang. Ngoại trừ việc thiếu dược liệu quý ra thì dược liệu bình thường muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chất lượng không hẳn kém hơn so với nhà họ Diệp.

Cho nên bình thường chỉ cần nhà họ Diệp gửi một ít dược liệu thượng đẳng đến Giang Hải, thì Diệp Đông Thanh ở đâu cũng như nhau.

Lúc này, nghe thấy tiếng nói, Diệp Đông Lâm chầm chậm quay đầu liếc anh một cái: “Mặc dù tôi biết hiện tại anh có tiền, lại có chút thực lực, nhưng phí thuốc men của em gái tôi không phải là thứ anh có thể gánh vác nổi! Lúc trước ở nhà họ Diệp, ngâm thuốc một tháng đều phải tốn hơn chục triệu! Vả lại mấy loại dược liệu này đều từ trong nhà cả. Không phải tôi không để con bé ở lại Giang Hải, tôi chỉ lo lắng sức lực kinh tế của anh!”

“Cho dù tốn bao nhiêu tiền, cho dù khuynh gia bại sản tôi cũng sẽ trị hết cho cô ấy, nhất định!”, khóe miệng Mạc Phong hơi giương lên, trong giọng điệu lộ ra sự kiên định không gì sánh được.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Diệp Đông Lâm bất giác ngẩn ra.

Vào lúc này mà vẫn có thể không chịu từ bỏ, đột nhiên cảm thấy tên này ngoại trừ bình thường luôn mồm nói những điều không nghiêm túc ra thì dường như chẳng hề có tật xấu gì cả.

Đặc biệt là với người phụ nữ ở bên cạnh mình thì càng không cần nói, nếu không sẽ không vì Tống Thi Vũ đi náo loạn vùng duyên hải.

Những cái khác không nói, nhưng chỉ cần chuyện này là đủ để biết được người đàn ông này đáng tin!

Lời vừa nãy có thể nói chứa đầy lực sát thương với không ít cô gái. Lúc này, Diệp Đông Thanh bỗng rưng rưng nước mắt.

Người đàn ông này, cô ấy không chọn nhầm!

“Chị, chị cứ để em ở lại Giang Hải đi, đợi qua khoảng thời gian này em sẽ trở về! Cả đời này em chưa từng cầu xin chị điều gì, chỉ chuyện này chị hãy đồng ý đi nhé!”, đôi mắt to tròn của Diệp Đông Thanh rưng rưng nhìn cô, thấp giọng nói.

Trong giọng điệu đong đầy sự khẩn cầu, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là sự nũng nịu của em gái mình.

Quả nhiên không qua nổi bao lâu, Diệp Đông Lâm đã thỏa hiệp: “Được được được! Chị sợ em rồi! Nhưng em phải biết, nếu như thân thể của em không thể chống đỡ nổi nữa thì nhất định phải trở về Bắc Khâu!”

“Ừm ừm, chị yên tâm đi, qua khoảng thời gian này em sẽ trở về mà!”, cô ấy vội vàng gật đầu liên tục.

Thực ra Diệp Đông Thanh cũng đã tính toán xong cả rồi, đợi khi mình chỉ còn lại một tháng cuối cùng sẽ trở về ở bên cạnh ông nội với những người trong nhà, cũng xem như đánh dấu cho việc chấm hết cuộc sống của mình.

Lúc này Mạc Phong cũng tiến lên trước khẽ cười: “Yên tâm đi, ở Giang Hải tôi sẽ không đối xử tệ với cô ấy đâu!”

Không dám bảo đảm cái khác, nhưng đối với người phụ nữ của mình, anh dám lấy tính mạng ra bảo vệ.

Người đàn ông khác chỉ có thể che nắng chắn gió cho cô, còn tôi có thể cản cả đạn nữa đấy!

Vốn dĩ lần này Diệp Đông Lâm đến Giang Hải là muốn đưa em gái trở về cho bằng được, nhưng không ngờ vừa đến đã xém bị bắt cóc ở nơi này.

Để em gái mình ở lại nơi đây, thực ra cô cũng yên tâm. Với thực lực của Mạc Phong ở nơi này, bảo vệ một người phụ nữ hoàn toàn không là vấn đề gì.

Đoán chừng nhìn thấy đến cả máy bay trực thăng mà Mạc Phong cũng có thể điều động đến nên ấn tượng của cô đối với anh ít nhiều cũng có chút thay đổi, mưa dầm thấm lâu, nói không chừng tia lửa nhỏ xíu này của anh sau này thật sự sẽ lan ra cả đồng cỏ lớn!

Diệp Đông Lâm cũng không muốn nói thêm nhiều, sau khi nói qua loa với em gái mình xong thì xách túi tính rời đi.

“Đã muộn vậy rồi, tính đi đâu?” Mạc Phong ở phía sau nhìn bóng lưng cô khẽ cười, nói.

Người phụ nữ này vẫn lộ ra dáng vẻ như người ta nợ cô mấy triệu vậy: “Ai cần anh quản! Chăm sóc em gái tôi cho tốt là được!”

“Vậy buổi tối cô phải chú ý một chút, nói không chừng nhóm người trước còn có đồng bọn đó!”

Mạc Phong toét miệng cười xấu xa một tiếng, cô vừa nhấc chân lên bèn khựng lại, sau đó quay người, sải bước tiến vào bên trong biệt thự.

“Ớ! Cô đi đâu đó?”