Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 647




"Anh sao vậy? Đa nghi quá đấy!", Diệp Đông Lâm cũng nhìn theo ánh mắt của anh nhưng không phát hiện ra gì, chỉ thấy xung quanh đen sì sì.

Anh quay lại, vò đầu: "Cô có cảm thấy vừa rồi có người nhìn chằm chằm vào chúng ta không?"

Sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì ở một số thời điểm nhất định, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhanh nhạy, vừa nhìn đã biết thân thủ của Diệp Đông Lâm chắc chắn không phải thân thủ của một tay đánh đấm bình thường, cô ấy hẳn đã từng tu hành với cao thủ.

Vì vậy chắc hẳn Diệp Đông Lâm cũng phát hiện ra gì đó, nhưng cô ấy lại khẽ lắc đầu: "Không, tại sao tôi không cảm thấy có ai đang nhìn chằm chằm nhỉ?"

"Không có á? Lẽ nào tôi bị ảo giác?", Mạc Phong gãi đầu lẩm bẩm.

Anh vẫn loanh quanh một hồi, nếu có bất kỳ cao thủ nào ở gần đây, chắc chắn anh sẽ cảm nhận được, ngay cả một chút sát ý cũng có thể bị Mạc Phong phát hiện.

Nhưng không có một cái gì hết, ngay cả chính Mạc Phong cũng cảm thấy đó chỉ là ảo giác của mình, điều duy nhất không giải thích được là người đàn ông mặc đồ trắng này đã chết như thế nào?

Tại sao hắn lại chết đúng lúc bị hỏi sẽ đưa Diệp Đông Lâm đi đâu, hơn nữa tại sao khuôn mặt của hắn trở nên kinh hãi tột đồ rồi chết ngay sau đó?

Cũng được coi là chết đột ngột nhỉ?

Những việc còn lại của đêm nay sẽ giao cho Tần Lam xử lý, cho dù hôm nay đám người này chưa chết nhưng chắc chắn cũng phải lãnh án tử. Vừa mới chọn bừa một tên điều tra thân phận lại vớ đúng ngay tên tội phạm đang bị truy nã cấp độ A.

Đã trốn ra nước ngoài rồi còn dám về nước tiếp tục phạm tội, quả là táo tợn!

Sau khi thu dọn hiện trường, Mạc Phong cùng Diệp Đông Lâm lên xe rời vùng ngoại ô.

Đến khi mọi người rời đi, người đàn ông mặc đồ đen ngồi xổm trên cây trong rừng mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi Mạc Phong phát hiện ra động tĩnh, gã buộc phải nén hơi thở, hạ các dấu hiệu sinh tồn của mình xuống mức thấp nhất, giống như một con rắn máu lạnh.

Như vậy thì dù người có công phu cao đến đâu cũng rất khó nhận ra.

"Ha ha, rồi có một ngày thằng nhãi mày rơi vào tay tao! Những thứ gia tộc mày canh giữ bao đời nay cũng sẽ thuộc về tao. Tao chắc chắn sẽ lấy được Trường Sinh Quyết!", người đàn ông mặc đồ đen cười nhếch mép để lộ hàm răng trắng sáng.

Trường Sinh Quyết!

Vạn vật đều được sinh ra xung quanh Trường Sinh Quyết này, có lẽ ai ai cũng muốn có được thứ đó, ai ai cũng muốn được trường sinh. Ngay cả những vị hoàng đế nổi danh như Tần Thủy Hoàng và Lý Thế Dân cũng theo đuổi con đường tìm trường sinh trong những năm cuối đời.

Nhưng sau đó thì sao?

Chẳng phải có chung một kết cục à? Thứ mình càng muốn có được thì ông trời càng không cho có được. Nếu ai cũng có thể trường sinh thì liệu trái đất có bị chật kín đến mức phát nổ không?

Sinh lão bệnh tử, lá rụng về cội, đây là luân hồi, kẻ nào dám ngăn cản bước tiến của luân hồi chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.

Nhưng mọi người đều săn đuổi Mạc Phong vì thứ ma quái này, anh không biết thứ đó là gì, rốt cuộc Trường Sinh Quyết đang ở đâu.

Anh đã nhiều lần nói Trường Sinh Quyết không ở trên người, nhưng đám người vẫn không một ai tin, vì vậy càng ngày càng gặp nhiều chuyện rắc rối.

Bây giờ anh đang bị đẩy về phía trước bởi một thế lực nào đó, bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ hơn!

Trong chiếc Ferrari, Diệp Đông Lâm ngồi ở vị trí phụ lái, không nói lời nào.

“Cho tôi hỏi một câu được không?”, Mạc Phong ngoái đầu cười nhẹ.

Nào ngờ cô ấy nghiêm mặt: "Không!"