Lúc trước khi Diệp Đông Lâm tiếp cận hắn bằng con dao găm, mắt hắn còn không chớp lấy một lần, không chút sợ hãi, nhưng lúc này, ánh mắt người đàn ông tràn đầy hoảng sợ.
"Đừng! Đừng mà!"
Mạc Phong nhếch mép cười khinh, nói: "Cái gì cơ? Mới có một cây kim mà mày đã không chịu được nữa á? Xem ra khí thế ngang tàng này của mày cũng chỉ đến vậy mà thôi!"
Nói xong, anh lấy ra cây kim bạc thứ hai.
Chỉ có điều lần này anh lại đâm vào cột sống thắt lưng, người đàn ông mặc áo trắng vẫn gào thét không ngừng: "A!"
"Tiếp theo là cây thứ ba!"
Khi người đàn ông nhìn Mạc Phong, sự sợ hãi trong mắt hắn dần tăng lên, nói với giọng điệu run rẩy: "Cậu là Minh Vương Satan của khu vực châu Âu!"
Phịch!
Cây kim bạc thứ ba đâm thẳng vào từ cột sống ngực.
Mạc Phong không có thời gian quan tâm hắn, xua tay cười tủm tỉm: "Tao hỏi mày lần cuối, mày nói hay không nói? Đối phó với đám heo khu châu Âu như chúng mày, tao có hàng trăm cách để giày vò, khiến chúng mày sống không bằng chết!"
"Tôi... Tôi nói! Tôi nói! Tôi thật sự không biết ngài Satan đang ở Giang Hải, bằng không có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám bén mảng tới đây!", người đàn ông mặc đồ trắng lập tức quỳ trên mặt đất, đập đầu.
Diệp Đông Lâm sửng sốt, Tần Lan sửng sờ, không ít cảnh sát đi cùng cũng choáng váng không kém.
Một kẻ còn cứng mồm cứng miệng, thà tự sát cũng không tiết lộ chuyện của tổ chức, nhưng sau khi bị Mạc Phong dùng hai chiêu giày vò, liền ngoan ngoãn quỳ xuống đất nhận sai.
Sự tương phản này quá lớn, rốt cuộc anh đã làm gì khiến một người đến cả gan chết cũng có lại thay đổi nhanh như vậy!
“Nói đi, ai sai mày tới Giang Hải!”, Mạc Phong lúc này thản nhiên châm một điếu thuốc, cười như không cười: “Nếu điếu thuốc này của tao cháy hết mà mày vẫn không nói, thì tao nhất định sẽ cho mày chết thảm hơn cả Châteauroux năm xưa!"
Châteauroux là thủ lĩnh của một trong những tổ chức nổi tiếng nhất Châu Âu, là kẻ có bản chất tàn bạo, hắn tàn sát một vài ngôi làng nhỏ vùng núi ở miền Nam khu vực châu Âu, không có việc xấu nào là không làm. Nhưng điều quá quắt nhất là tật xấu của hắn, thích hút máu trinh nữ, hơn nữa còn đam mê ăn thịt những đứa trẻ mới sinh chưa đầy một tuần tuổi.
Chính bởi vì hắn quá tàn nhẫn, hầu như không một ai ở khu vực châu Âu dám khiêu khích hắn, vậy nên hắn đã sống ung dung ở miền Nam gần mười mấy năm!
Có lẽ là do tạo quá nhiều nghiệp nên lúc chết rất thảm, toàn thân bị chặt thành hơn ba nghìn mảnh nhỏ, sau đó dùng vô số dây câu cá xuyên lại.
Cứ như vậy đặt trên giường, chết mấy ngày mới được phát hiện ra, người ta nói rằng khi người em trai phát hiện ra Châteauroux đã chết, đến ngày nay thần kinh vẫn còn chưa ổn định.
Bởi vì quá tàn nhẫn và khủng bố, người đàn ông đó đã bị doạ sợ đến mức thần kinh hoảng loạn.
Người giết Châteauroux không phải ai khác mà chính là Mạc Phong, đương nhiên ở khu vực châu Âu, anh được gọi là Minh Vương Satan!
Người đàn ông mặc đồ trắng sợ hãi đến mức hai chân mềm nhĩn, quỳ xuống đất, vội vàng dập đầu thú nhận lỗi lầm của mình: "Tôi... Tôi xin lỗi... Là... là cậu chủ Nạp Lan!"
“Cậu chủ Nạp Lan?”, Mạc Phong quay lại nhìn Diệp Đông Lâm với vẻ khó hiểu.
Cô ấy hơi nhíu mày: "Nạp Lan Cẩn?"
"Đúng vậy ạ!"
Cuối cùng thì Diệp Đông Lâm cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nạp Lan Cẩn là vương tộc lánh đời của bộ tộc Mạnh Cổ tận cùng sa mạc phía Bắc.
Vào thời nhà Thanh, thế lực của gia tộc Nạp Lan ở thảo nguyên Mạnh Cổ rất hùng mạnh, cai trị gần như toàn bộ thảo nguyên. Phải biết rằng có hàng trăm bộ tộc trên toàn bộ thảo nguyên này, và mỗi bộ tộc có lãnh thổ riêng của mình.