Mẫu lựu đạn này là T-M24, cũng chính là loại lựu đạn phổ biến nhất ở khu vực châu Âu. Bọn họ có thể lấy lựu đạn này ra khỏi túi bất cứ lúc nào có nghĩa là nhóm người này khả năng cao đến từ khu vực châu Âu.
Hoặc là có dính dáng đến khu vực châu Âu, nếu đúng là như vậy thì có chết cũng chưa đền hết tội!
Số ít còn lại cũng bị Diệp Đông Lâm khống chế, lúc trước anh coi thường cô gái này, vậy mà bây giờ cô ấy có thể đối mặt với hơn chục tên cướp cầm súng trong tay mà vẫn hết sức dửng dưng, thậm chí còn dám xông lên giết bọn họ!
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao ở thời cổ đại có thể có tam thê tứ thiếp, nhưng bây giờ lại chỉ có thể một vợ một chồng, chắc chắn là để bảo vệ giới nam. Ai kết hôn với Diệp Đông Lâm, chắc cãi nhau một hai câu sẽ bị cô ấy đánh cho bầm tím mặt mũi.
"Kỹ năng cũng được đấy chứ! Sau này ai mà cưới cô thì chả hiểu kiếp trước anh ta đã tạo ra nghiệp gì nữa!", Mạc Phong lấy tay che mắt lại, không ngừng giễu cợt.
Vù!
Ngay lập tức, anh bỗng cảm nhận được một luồng sát khí ập tới.
Nhìn kỹ hơn, anh thấy Diệp Đông Lâm đang bước trên một đôi guốc cao gót, lao về phía anh với tốc độ bàn thờ.
"Tôi thấy anh thèm đòn nhỉ?"
Mạc Phong nghiêng người, đá nhanh vào chân phải của cô ấy, đôi chân đang đi guốc cao gót lập tức bị vẹo khiến Diệp Đông Lâm mất thăng bằng, một bên chân nhấc hẳn lên khỏi mặt đất.
Anh ôm lấy eo cô ấy trong nháy mắt, từ trên nhìn xuống, khỏi phải nói Diệp Đông Lâm quả nhiên rất đẹp, quan trọng nhất là thân hình của cô ấy cũng rất ngon, chỉ có điều tính tình quá tệ.
Những người đẹp ở thời đại này thường rất bạo lực!
“Buông tôi ra!”, Diệp Đông Lâm hung ác trừng mắt nhìn anh, nói với vẻ tức giận.
Mạc Phong nhanh chóng lắc đầu: "Cô đang định đánh tôi đấy, cô nghĩ tôi có buông cô ra không?"
"Yên tâm đi, tôi không đánh đâu. Tôi còn phải đi hỏi đám người kia rốt cuộc là ai muốn ra tay với tôi".
"Ok!"
Dứt lời, anh liền buông tay ra, cũng chính lúc này anh mới hiểu được vì sao người ta nói mồm miệng phụ nữ khác nào lời ngon tiếng ngọt của đám ma lừa người, cho dù trên đời có ma thì cũng đừng tin miệng phụ nữ.
Ngay khi buông Diệp Đông Lâm ra, cô ấy giả vờ xoay người bước đi vài bước, nhưng lại quay đầu, tung cú đá trong nháy mắt, điều quan trọng nhất là cú đá này không nhằm vào bụng, mà là giữa hai chân.
Rắc!
Không biết có ai khác nghe thấy tiếng trứng vỡ không?
"Cô! Mẹ chứ!", Mạc Phong quỳ trên mặt đất, cong mình, những người chưa từng trải qua cảm giác đau đớn này sẽ không bao giờ hiểu được.
Khác nào phụ nữ sinh con đâu!
Trong lòng anh đau đớn không thôi, nước mắt lưng tròng, nhưng Diệp Đồng Lâm chỉ khịt mũi quay đầu lại: "Hừ! Xem sau này anh còn dám giở trò không đứng đắn với tôi không!"
"...", Mạc Phong đưa tay lau nước mắt cố gắng chịu đựng đau đớn, nhìn về phía cô ấy, kêu to: "Nếu ‘cúc cu’ của tôi không hoạt động được nữa thì cô phải nuôi tôi cả đời đấy!"
"Vậy thì tôi đá anh thêm cái nữa, nuôi anh hai đời luôn nhé!"
"..."
Mạc Phong sợ tới mức lập tức câm miệng, cô gái này quá độc ác, cuối cùng anh cũng hiểu được câu nói “Thứ độc nhất là lòng dạ phụ nữ”!
Diệp Đông Lâm không tiếp tục quấy rầy anh, mà quay người đi về phía vài tên sát thủ vẫn còn sống.
Trước đó, khi yêu cầu bọn họ thả cô ấy đi, cô ấy nói sẽ cho mỗi người ba mươi triệu tệ. Nếu bọn họ thả thật thì Diệp Đông Lâm sẽ thực sự tin mà trả tiền. Kinh doanh một thời gian dài như vậy, cô ấy coi sự trung thực quan trọng hơn cả. Đáng tiếc là nhóm người này không biết điều!
"Nói! Ai sai mấy người đến?", cô ấy hét lên, nắm chặt cổ áo gã đàn ông tóc ngắn.
Nhưng cơ thể của gã đàn ông tóc ngắn bỗng run rẩy, khoé miệng có một dòng máu đen rỉ ra!