Mạc Phong nhìn xuống dưới, tất cả đều cầm súng đồng loạt chĩa vào anh.
“Ấy ấy ấy! Đừng nóng, đừng nóng, cẩn thận súng cướp cò đấy!”,
Mạc Phong nhếch miệng cười đểu cáng.
Một người đàn ông đầu trọc siết cổ Diệp Đông Lâm, tay còn lại chĩa vào thái dương cô: “Mau kêu đám người kia cút, nếu không cô ta sẽ chết!”
“Lẽ nào tới lúc này rồi mà các người vẫn không biết đường hối cải sao? Làm loạn ở nước Hoa Hạ thì chỉ có chết thôi! Thoát được khỏi Giang Hải cũng không thoát được khỏi Hoa Hạ đâu!”, Mạc Phong hút thuốc với vẻ ung dung: “Hơn nữa càng không càng không nên động vào người phụ nữ của tôi!”
Diệp Đông Lâm bỗng đỏ mặt. Người phụ nữ của anh ta? Mình thành người phụ nữ của anh ta từ khi nào vậy?
“Anh…nói linh tinh cái gì vậy!”
Mạc Phong nhún vai cười xấu xa: “Tôi có nói linh tinh đâu, cô còn nhớ vụ cá cược một tháng trước của chúng ta không?"
Anh nói vậy khiến cô lập tức nhớ lại.
Trước đó anh có nói rằng nếu trong vòng một tháng hoàn thành được đơn hàng thì cô sẽ phải…
“Vô liêm sỉ! Mặt dày vô đối! Là lúc nào rồi mà còn nghĩ được những chuyện đó không biết!”
Mạc Phong phụt cười: “Cô nhớ ra là tốt rồi!”
Diệp Đông Lâm luôn tỏ ra khinh thường anh nên giờ anh mà không xử lý cô thì còn để tới khi nào?
Ở gần đó, mấy chục chiếc xe tập trung tại vùng ngoại ô.
Ba gia tộc lớn của Giang Hải đã kịp tới hiện trường. Mỗi nhà đều dẫn theo cao thủ của mình. Số lượng không nhiều, nhưng Mạc Phong có thể nhận ra đây đều là các cao thủ lão luyện của ba nhà.
Ngoài ra còn có tông Hắc Long của Đàm Lão Bát đang tới từ hướng ngược lại. Bốn phương tám hướng đều bị bao vây chặt chẽ.
“Nhìn xem! Tôi đã nói rồi, các người không được phép làm loạn ở Hoa Hạ, càng không nên động vào cô ấy!”
Mạc Phong lại hít một hơi thuốc: “Nhân lúc tôi còn chưa tức giận thì các người vẫn còn sự lựa chọn, thả người ra, tôi có thể tha mạng cho!”
“Thằng nhãi, đừng uy hiếp tao! Chỉ cần con bé này còn trong tay thì tao không tin mày dám làm gì, mau kêu đám người đó nhường đường, nếu không đừng trách sao tao không khách khí!”, người đàn ông đầu trọc dí súng vào thái dương Diệp Đông Lâm và trầm giọng.
Diệp Đông Lâm chỉ cười với vẻ điềm nhiên: “Giờ anh thả tôi ra, tiền tôi vẫn sẽ đưa cho các anh!”
“Bớt nói nhảm! Bây giờ khắp nơi đều là người của các người, nếu mà bị bắt thì khéo còn bị ngồi bóc lịch cả đời, vậy tiền có còn quan trọng nữa không?”
“…” . truyện kiếm hiệp hay
Xem ra tên này cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là ngu tới mức dám cầm súng đi làm loạn ở Hoa Hạ, dám bắt người ngay tại thành phố quốc tế như Giang Hải mà thôi.
Có lẽ là lúc ra khỏi nhà quên mang theo não.
“Lẽ nào các người tin chắc là mình sẽ chạy thoát sao?”
Diệp Đông Lâm nở nụ cười khó hiểu.
Nụ cười khiến ngay cả Mạc Phong cũng cảm thấy hoang mang.
Một giây sau.
Diệp Đông Lâm hành động, đập cùi chỏ vào bụng người đàn ông khiến hắn đau tới mức phải buông tay.
Gã đàn ông đầu trọc vội vàng lùi lại vài bước, cầm súng chuẩn bị bắn thì Mạc Phong đã lập tức phóng ra một cây kim bạc.
Cây kim đâm trúng cổ tay hắn, khẩu súng trong tay hắn lập tức rơi xuống đất.
Diệp Đông Lâm dùng mũi chân móc lấy khẩu súng đang rơi xuống và tung nó lên không trung và chộp lấy.