Châu Nhược Niên lúc này rất kích động.
"Các người! Đây...! Tôi nói này ông Từ, sao các người có thể lật mặt như vậy? Không phải đã hẹn nhau sẽ cùng gia nhập với nhà họ Tưởng sao?"
Từ Mậu Thịnh bĩu môi đáp: "Ủa? Ông Châu, ông phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình chứ. Tôi nói sẽ gia nhập nhà họ Tưởng bao giờ? Đó chỉ là kế hoãn binh của tôi thôi. Hơn nữa có một câu nói rất hay là "kẻ thức thời mới là anh hùng". Hiện giờ nhà họ Tưởng đã có vấn đề tài chính, ông còn trông mong họ thực sự sẽ giúp ông phát triển mạng lưới phân phối sao? Sau khi đã sát nhập xong, nói không chừng còn đá chúng ta sang một bên rồi bỏ mặc ấy chứ!"
Tưởng Minh Xuyên cầm một cái chén ném xuống đất.
Xoảng! . Truyện Nữ Phụ
Chiếc chén thủy tinh lập tức vỡ nát.
"Được! Các người cứ đợi đấy, tôi sẽ chờ xem các người hợp tác với thằng nhãi này rồi kiếm được lợi lộc gì! Rồi chúng ta sẽ còn đụng mặt nhau trên giang hồ!", Tưởng Minh Xuyên chỉ Mạc Phong, nhìn ba người kia rồi hừ lạnh nói.
Tưởng Minh Xuyên giận muốn xì khói nhưng Mạc Phong vẫn bình tĩnh ngồi xuống ăn uống, không hề thèm để ý đến hắn ta.
Có lẽ từ đầu đến cuối Mạc Phong đều không coi Tưởng Minh Xuyên kia là cái đinh gì. Nếu không có hào quang của nhà họ Tưởng thì hắn chỉ là một tên vô dụng chuyên làm hỏng việc. Nếu xét về phương diện chơi gái thì may ra hắn còn có số má chứ về việc làm ăn thì làm gì có cửa!
Tư Đồ Yên trước đây mặc dù là một kẻ ngông cuồng kiêu ngạo nhưng anh ta còn thực sự có chút bản lĩnh kinh doanh, mới xứng đáng làm đối thủ của Mạc Phong!
Còn loại công tử bột nhà giàu như Tưởng Minh Xuyên thì chỉ dựa vào cái danh nhà họ Tưởng mà thôi.
Một kẻ như vậy, người khác có thể nể mặt nhưng Mạc Phong thì tuyệt nhiên không nể mặt!
Thấy Mạc Phong không thèm đếm xỉa đến mình, Tưởng Minh Xuyên giận dữ đứng dậy đi về phía Diệp Đông Lâm.
"Cô Diệp, cô đang tuyên chiến với nhà họ Tưởng chúng tôi đúng không?"
Diệp Đông Lâm cũng chẳng thèm ngó ngàng đến Tưởng Minh Xuyên, chỉ cười nhạt đáp: "Cậu chủ Tưởng lại đùa rồi, tôi chẳng qua chỉ là người làm ăn. Nhà họ Diệp dù gì cũng chỉ là một gia tộc dựa vào việc buôn bán dược liệu mà phất lên, sao dám đối đầu với nhà họ Tưởng chứ? Có điều ban nãy tôi cũng đã nói rồi, tôi là người làm ăn nên đương nhiên phải theo đuổi lợi ích! Không phải vậy sao?"
Tưởng Minh Xuyên chuyển hướng đi về phía Mạc Phong, đặt tay lên vai Mạc Phong cười khẩy nói: "Ranh con, đừng đắc ý vội, dù anh có lợi hại đến đâu thì chẳng phải tôi cũng đã ngủ với người phụ nữ của anh rồi hay sao? Cũng phải nói là kỹ năng giường chiếu của Dương Thái Nhi đó không tệ chút nào!"
Mạc Phong vốn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe đến cái tên này thì mặt lập tức biến sắc. Đôi mắt anh trở nên trầm tư một cách khác thường.
"Ha ha, tôi và cô ấy đã là chuyện quá khứ, cậu chủ Tưởng muốn dùng phụ nữ để chọc tức tôi hay sao?", Mạc Phong khinh bỉ liếc Tưởng Minh Xuyên một cái rồi hừ lạnh nói tiếp: "Hơn nữa, hai người giờ đã kết hôn, nếu cô ấy không cho anh chạm vào người thì chẳng phải mới thành truyện cười hay sao?"
"..."
Chẳng ngờ một câu nói vô thưởng vô phạt của Mạc Phong lại như một cái tát mạnh vào mặt Tưởng Minh Xuyên!
Có lẽ nói ra cũng chẳng ai tin nhưng kết hôn đã lâu như vậy nhưng đừng nói là ngủ cùng Dương Thái Nhi, đến nắm tay còn chẳng được nổi mấy lần.
Mấy lần Tưởng Minh Xuyên định lén lút mò vào phòng Dương Thái Nhi, nhưng ngay cả khi ngủ cô cũng chỉ gọi tên Mạc Phong.
"Hứ! Cứ đợi mà xem, có một ngày tôi nhất định sẽ bắt anh phải quỳ trước mặt tôi!"
Tưởng Minh Xuyên nói rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Mạc Phong ù ù cạc cạc không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội gì với cha nội này. Trước đây Mạc Phong và nhà họ Tưởng chẳng liên quan gì đến nhau mấy, lẽ nào còn bí mật gì mà anh chưa biết?
Dù cho trước đây anh và Dương Thái Nhi quả thực từng yêu nhau, nhưng đó cũng là chuyện trước khi cô ấy kết hôn, về tình về lý thì chẳng có gì sai trái cả.