Anh vứt những món đồ đang cầm trong tay lên không trung, đạp một chân xuống xoay vòng ba trăm sáu mươi độ.
Tay phải anh chộp lấy mũi tên, mũi tên còn lại gần lao tới mặt anh nhưng ngay lập tức bị anh chộp lại.
Cuối cùng cả người anh bay lơ lửng trong không trung.
“Ái chà, năng lực điều chỉnh không tệ mà! Có tiến bộ đấy!”, Thường Vân Sam ngả người trên ghế cười ha hả.
Mạc Phong lật người khụy một chân xuống đất: “Cháu nói này ông chẳng đàng hoàng chút nào cả. Vừa rồi nếu cháu không chú ý thì có phải là bị ngoẻo bởi mũi tên của ông rồi không? Ông thấy cháu sống lâu quá rồi hay gì? Cháu có lòng tốt tới với ông mà ông lại làm thế à!”
Quá đáng nhất là rõ ràng ông cụ biết có bẫy nhưng lại cố tình dụ anh bước vào. May mà anh hiểu được cái tính ‘mất nết’ của ông cụ, nếu không thì đã bị hạ gục trong tay ông rồi.
“Càm ràm cái gì, không phải là không sứt mẻ gì sao? Ông vì tốt cho cháu đấy, bị thiệt thòi một chút trong tay ông thì vẫn còn cứu được chứ trong tay người khác thì không có ai giúp đâu!”, Thường Vân Sam cười lạnh lùng.
Mặc dù nói thì như thế nhưng đột nhiên tấn công nhiều quá nên lần nào cũng có cảm giác như mới lần đầu vậy.
Anh đặt các thứ lên chiếc bàn đá ngoài sân và lấy đồ nhậu từ trong túi ra.
Có thể ung dung ngồi nhậu ở đây thật đúng là đời không còn gì sung sướng bằng.
Giờ nghĩ ra thì được sống vẫn tốt hơn chết.
“Lần này cháu gây chấn động rồi. Mặc dù tát thẳng vào mặt hai nhà Tống, Lục thế nhưng thân phận cũng đã bị bại lộ! Rắc rối sẽ tới nhiều đấy, đủ để cháu được nếm trải!”, Thường Vân Sam vặn một cái đùi gà đưa lên miệng.
Mạc Phong cảm thấy kỳ lạ không biết tại sao ông cụ này lại biết rõ mồn một chuyện bên ngoài như thế. Nhưng mà ông ấy không biết mới là lạ. Nói một cách khác, khi con người ta đạt tới một cảnh giới nhất định thì sẽ biết hết chuyện trong thiên hạ mà không cần bước ra khỏi cửa.
Mạc Phong cũng rót một chén rượu: “Đó không phải là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra hay sao? Dù gì rắc rối cũng sẽ đến, đến sớm thì cháu sẽ nghĩ cách đối phó sớm!”
“Tâm thái của cháu tốt đấy, trời có sụp cũng không đè nổi cháu!”, Thường Vân Sam vừa ăn vừa trừng mắt nhìn anh.
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn gần hết chỗ đồ nhậu.
“Ông ơi, cháu muốn…”
Anh chưa nói hết câu thì Thường Vân Sam đã biết anh định nói gì nên ông phất tay, khẽ cười: “Được rồi, cháu vừa nhấp nhổm là ông đã biết muốn gì rồi. Giờ muốn đan dược gì thì vào trong nhà lấy đi. Nhưng cái bình đặt trên bàn thì không được động vào đâu nhé!”
“Được ạ!”
Anh cũng đâu ngốc, vừa đẩy cửa bước vào đã bị ông cụ chơi cho một vố nên phải lấy thêm ít đan dược bồi bổ cơ thể mới được.
Khi bước vào, anh tìm những loại đan dược thích hợp cho người luyện võ trước tiên. Sau đó là những đan dược dành cho người tu Đạo.
Tiếng vang mà anh gây ra lần này ở duyên hải chắc chắn đã gây ra sự chú ý cho rất nhiều người. Không chỉ anh mà e rằng đến cả những người bên cạnh anh cũng đã bị để ý.
Vì vậy anh cần phải mạnh hơn nữa. Vấn đề đầu tiên là phải biến Giang Hải trở thành địa bàn của mình.
Không có lòng trung thành tuyệt đối, chỉ là không đủ ý chí để phản bội mà thôi.
Nhà họ Tưởng định dìm chết anh thì phải bỏ ra không ít tiền, thậm chí còn đưa ra lợi ích lớn hơn những gì Mạc Phong từng đề xuất, nếu không tại sao ba gia tộc kia phải hợp tác với họ?