Lúc mới về tới nhà anh đã nhìn hết một lượt. Không thấy ai lên tiếng anh còn tưởng mấy cô gái đã ra ngoài hết. Hóa ra là anh đã bỏ qua Diệp Đông Thanh!
Thế nhưng lúc này trông Diệp Đông Thanh khá yếu ớt, sắc mặt cô tái nhợt.
“Sao sắc mặt cô trông tệ thế?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Anh vội vàng đưa tay ra định bắt mạch cho cô để xem có phải bệnh tình tái phát không.
Sau lần chữa trị lần trước, theo lý mà nói ít nhất phải ba tháng nữa mới tái bệnh. Vậy mà chưa tới một tháng đã xảy ra chuyện này.
Thế nhưng khi anh vừa chạm vào tay Diệp Đông Thanh thì bỗng cảm thấy có một luồng khí lạnh truyền tới tay anh.
Cô giống như một người đã chết, cả cơ thể lạnh băng băng, không có lấy nổi một chút dương khí.
Truyện đang được up full nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé!!!.
“Lạnh quá. Sao bệnh lại tái phát rồi chứ? Về phòng cùng tôi, tôi chữa trị cho cô!”
Mạc Phong định kéo cô dậy nhưng Diệp Đông Thanh vẫn nằm bất động: “Đừng tốn sức nữa, tôi không sao. Gần đây bị cảm lạnh thôi, cơ thể không ổn lắm, anh có thể ở cùng tôi một lúc không?”
“Được!”
“Anh đưa tôi lên trên mái nhà được không? Tôi muốn hít gió và phơi nắng.
“…”
Hiện tại cơ thể cô lạnh như băng, thiếu dương khí nên cần được phơi nắng. Mạc Phong gật đầu rồi ôm cô kiểu công chúa ra sân.
Anh nhún người nhảy lên đạp vào tường và phóng lên nóc nhà. Mặc dù đang ôm một cô gái nhưng anh cảm thấy Diệp Đông Thanh gần đây gầy đi nhiều.
Cơ thể bệnh tới mức này mà không chịu quay về nhà họ Diệp chỉ vì một lý do, đó là đợi Mạc Phong quay về.
Trong vạn nỗi sầu dân gian chỉ riêng có chữ ‘tình’ là khiến con người ta bị thương nặng nhất.
Mạc Phong khẽ đặt cô lên mái nhà. Nhưng Diệp Đông Thanh cứ ôm chặt lấy cổ anh. Cô khẽ cười: “Có phải giờ tôi xấu lắm không. Gần đây tôi cảm thấy mình xấu lắm, chẳng xinh đẹp chút nào”.
“Không hề, cô vẫn luôn là cô công chúa nhỏ xinh đẹp trong lòng tôi, không gì có thể thay thế được!”
Mặc dù biết đây chỉ là những lời an ủi nhưng Diệp Đông Thanh vẫn tủm tỉm cười: “Nếu tôi chết thì anh có nhớ tôi không?”
“Đừng nói linh tinh. Cái gì mà chết với không chết! Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng khó!”, anh vòng tay qua ôm vai cô khẽ nói: “Cô yên tâm, đợi tôi nghỉ ngơi rồi sẽ nghĩ cách cứu cô. Dù cần loại dược liệu nào thì tôi cũng sẽ tìm bằng được!”
Diệp Đông Thanh khẽ quay qua nhìn anh với đôi mắt lấp lánh chứa đựng sự hài lòng, hạnh phúc: “Tại sao anh đối xử với tôi tốt như vậy? Bởi vì mối quan hệ làm ăn giữa anh và nhà họ Diệp nên anh mới cần tôi sống phải không?”
“Cô coi thường tôi quá. Dù nhà họ Diệp có hủy hợp đồng, dù tôi có phải bồi thường tới khuynh gia bại sản thì tôi vẫn không cho phép bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô!”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, tôi chưa từng lừa gạt cô bao giờ, nói được thì ắt sẽ làm được!”
“…”
Diệp Đông Thanh cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ dựa vào lòng anh, nhìn những hạt nắng rơi xuống. Thời tiết vào thu, ánh mặt trời thật ấm áp.
Nhưng vừa mới ngồi được một lúc thì cô đã ngủ ngon lành trong lòng anh.
Gần đây cứ tầm ba, bốn giờ chiều là cô cảm thấy buồn ngủ. Mạc Phong thấy cô ngủ bèn nhẹ nhàng ôm cô nhảy xuống.
Sau khi nhẹ nhàng tiếp đất, anh ôm cô lên tầng vào phòng và đặt lên giường. Nhưng đúng lúc này thì điện thoại của Diệp Đông Thanh đặt trên bàn rung lên.
Ting!
Mạc Phong đắp chăn cho cô, anh quay qua nhìn điện thoại thì thấy một tin nhắn được gửi tới…