“Em còn biết nhiều thứ lắm, sau này sẽ làm từng thứ một cho anh xem. Lần này gây sự lớn như vậy với nhà học Lục, anh có tính toán gì chưa”.
Mặc dù nhà họ Lục cách Giang Hải cả nghìn kilomet nhưng sức ảnh hưởng còn rất lớn. Lần vừa rồi là nhờ họ Bạch chống lưng nên ông ta mới không dám ra tay.
Nhưng đây vẫn là một mối họa ngầm. Nếu không sớm nghĩ cách đối phó thì sớm muộn cũng sẽ bị người ta đánh cho mà trở tay không kịp. Tới khi đó mới nghĩ cách thì đã muộn mất rồi.
Mạc Phong khẽ nhắm mắt lắc đầu: “Không cần vội. Một nhà họ Lục thôi mà, không đáng phải sợ! Tốt nhất là đừng đến đây gây sự với anh, nếu mà để anh phải ra tay thì anh sẽ đến tận nơi đấy! Đúng là một lũ lòng lang dạ sói, nhà họ Mạc đã giúp bọn họ bao nhiêu như vậy mà giờ dám ra tay tuyệt diệt người ta sao!”
Anh đập mạnh tay xuống ghế tạo thành một vết lõm. Có thể thấy lực đánh vô cùng mạnh.
Lần vừa rồi suýt nữa anh đã bị rơi vào tay nhà họ Lục. Ông cụ Lục đã cử đi toàn bộ là sát thủ, đuổi theo anh qua mấy thành phố, may mà mạng lớn không chết ở duyên hải nhưng tổn thất thì vô cùng nhiều.
Lần này tới duyên hải cũng coi như được mở mang tầm mắt, cũng không phải không thu hoạch được gì. Ít nhất có thể biết được kẻ thù của nhà họ Mạc vẫn còn đó. Anh cũng không biết thân phận của anh bị lộ từ lúc nào mà vừa mới tới duyên hải thì đã bị người khác nhận ra.
Đã hai mươi năm trôi qua, bọn họ không hề hết căm hận nhà họ Mạc. Nói chính xác hơn thì sức ảnh hưởng của nhà họ Mạc tới bọn họ vẫn còn giữ nguyên.
Họ sợ Mạc Phong đổi đời. Chuyện đã không giấu được thì sau này anh càng không cần phải lén lút khi làm bất cứ điều gì nữa.
“Anh nói không sai. Đúng là nhà họ Lục không đáng phải sợ nhưng muốn đối đầu với thực lực của những kẻ khác thì đầu tiên phải có thực lực của mình đã. Anh phải nghĩ cách ổn định lại Giang Hải rồi tính tiếp!”, Thương Hồng khẽ bóp vai cho anh.
Mạc Phong quay người lại: “Không phải Giang Hải đã ổn định rồi sao?”
“Chắc anh không biết, người của nhà họ Tưởng tới Yến Kinh rồi. Nghe nói là muốn muốn sát nhập ba gia tộc của Giang Hải vào tập đoàn Tưởng Thị và muốn biến nơi này thành sân sau của nhà họ!”
“…”
Nghe thấy vậy anh lập tức đứng bật dậy: “Nhà họ Tưởng muốn sát nhập ba gia tộc vào tập đoàn Tưởng Thị sao?”
“Anh không biết thật sao? Tối này sẽ ký hợp đồng. Ban đầu ba gia tộc còn do dự, sau đó nghe tin anh xảy ra chuyện ở duyên hải, không rõ sống chết thế nào, cộng thêm một đống rắc rối nên cả ba đã lựa chọn một chỗ dựa mới cũng là điều hết sức hợp lý thôi!”, Thương Hồng vội vàng lên tiếng khi thấy phản ứng có phần dữ dội của anh.
Nhà họ Châu, Mộ Dung và nhà họ Từ vốn định đợi thêm nhưng nhà họ Tưởng cứ ép họ.
Thậm chí còn uy hiếp rằng nếu họ giúp Mạc Phong thì sau này mà giải quyết sẽ giải quyết luôn cả bọn họ.
Khi đó Mạc Phong còn đang ở Nam Đô, không rõ sống chết thế nào. Cộng thêm việc nhà họ Tưởng cũng có chỗ đứng nhất định trên trường quốc tế nên bọn họ cũng không thể đắc tội được.
Mạc Phong cắm sừng Tưởng Minh Xuyên một cú đau như vậy, khó khăn lắm mới có cơ hội bắt anh thì đương nhiên phải trị cho anh một trận ra trò rồi.
Chỉ cần thu nạp được ba gia tộc thì coi như anh mất đi nguồn hỗ trợ ở Giang Hải, dựa vào một mình tông Hắc Long thì làm được gì? Đối với chút thực lực cỏn con đó chỉ cần nhà họ Tưởng phất tay là giải quyết xong xuôi.
Vì vậy cần phải khống chế được huyết mạch của Giang Hải sau đó quay qua tóm Mạc Phong.
“Mẹ kiếp! Nhà họ Tưởng ức hiếp người hơi quá đáng đấy!”, Mạc Phong chỉ nói vậy sau đó quay người đi ra ngoài.
Thương Hồng thấy vậy lập tức ngăn anh lại: “Này! Anh cứ thế mà đi sao?”
“Không phải tối nay họ sẽ ký hợp đồng sao? Anh muốn xem xem họ có ký nổi hay không!”
Nói xong anh lao ra khỏi cửa. Lần này Thương Hồng không hề cản anh, mà chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
“Đi làm việc mà anh muốn làm đi, dù thế nào thì em cũng luôn đứng phía sau anh, dù cả thế giới đối đầu với anh thì vẫn có em luôn sát cánh cùng!”, Thương Hồng nhìn theo Mạc Phong và thầm nhủ.
Nước mắt cô khẽ rơi. Đằng sau một người đàn ông luôn có bóng dáng thầm lặng của người phụ nữ.
Người phụ nữ như vậy sẽ phải hi sinh nhiều nhất và cũng dễ bị bỏ qua nhất. Nhưng dù có như vậy thì cô vẫn tự nguyện đóng vai nhân vật chịu nhiều ấm ức nhất.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Quá Giang Long, Mạc Phong đứng bên đường gọi điện thoại chứ không vội bắt xe.
“Ai vậy?”
Giọng của Diệp Đông Lâm từ đầu dây bên kia vọng tới.
“Là tôi! Mạc Phong!”