Gối ở trong chùa này không phải loại gối mà các gia đình hay dùng mà là loại gối làm từ trúc nên đập vào đầu rất đau.
"Hi hi, anh Mạc Phong! Chào buổi sáng!", Trương Phong lúc này mới cong đuôi chạy từ trong sân đến chỗ Mạc Phong cười gian xảo.
Nhìn vẻ mặt này của Trương Phong là biết ban nãy hắn cố tình đẩy cửa đi vào để báo thù hôm qua Mạc Phong trói hắn trên cây nuôi muỗi.
Hôm qua Mạc Phong đã trói hắn bằng nút thắt thủy thủ, càng giãy giụa càng thít chặt, cuối cùng đến sáng hòa thượng thức dậy mới có người giải cứu hắn.
"Cười cái đầu cậu!"
Mạc Phong sờ vào túi, rút ra một bao thuốc lá rồi lấy một điếu châm lửa, hút một hơi thật sâu rồi nói: "Biểu hiện lần này không tệ. Nói đi! Muốn thưởng gì!"
"Gì cũng được sao?"
"Không quá đáng quá thì được!"
Trương Phong đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Tôi muốn một con rồng!"
"Ách ách!", Mạc Phong đang hút dở điếu thuốc nghe vậy liền ho sặc sụa, anh hỏi lại: "Đùa kiểu gì thế? Rồng? Yêu cầu này khó quá!"
"Vậy tôi muốn có bạn gái!"
Mạc Phong đăm chiêu suy nghĩ vài giây rồi hỏi lại: "Nói đi, cậu thích rồng màu gì? Tôi tìm giúp cậu!"
"..."
Đạo giáo có một quan niệm gọi là Ngũ Tệ Tam Khuyết, là những thiệt thòi mà người học Đạo phải chịu, trong đó có việc không được lập gia đình. Thế nhưng nếu chỉ có bạn gái mà không hết hôn thì sẽ không phải chịu ảnh hưởng của Ngũ Tệ Tam Khuyết.
"Haizzz, lẽ nào cả đời này tôi thực sự không có bạn gái sao? Nếu sớm biết vậy thì tôi đã chẳng thèm học cái Đạo thuật gì đó!", Trương Phong vẻ mặt bất lực lắc đầu than thở.
Mạc Phong bước tới khẽ vỗ vai Trương Phong, nói: "Cậu bảo tôi tìm rồng cho cậu, việc này tôi không làm được. Có điều, tôi sẽ cho cậu tận hưởng 'dịch vụ' từ A đến Z, vậy được không?"
"Thật sao?!"
"Tôi lừa cậu bao giờ chưa?"
"Chốt kèo!"
"..."
Đàn ông lúc nào cũng có những giây phút cần phải phát tiết.
Nhưng những người phải chịu Ngũ Tệ Tam Khuyết, cô đơn một đời quả thực rất đáng thương.
Nghĩ tới Ngũ Tệ Tam Khuyết, Mạc Phong không khỏi cau mày hỏi: "Đúng rồi, có phải cứ học kungfu của Đạo gia là sẽ phải chịu Ngũ Tệ Tam Khuyết này không? Vậy tôi biết Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết, lẽ nào tôi cũng phải chịu Ngũ Tệ Tam Khuyết?"
"Không phải vậy, kungfu và Đạo thuật có sự khác biệt về bản chất. Chỉ cần không học Kỳ Môn Độn Giáp, xem bói coi quẻ là sẽ không phải chịu nạn Ngũ Tệ Tam Khuyết!", Trương Phong khẽ gật đầu giải thích.
Mạc Phong tay chống cằm đăm chiêu nói: "Tôi có chuyện này cần hỏi cậu, cậu phải thành thật khai báo!"
"Anh hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì chắc chắn sẽ trả lời!"
"Chuyện của Thiên Cương Thất Tinh Bộ rốt cuộc là sao? Còn cả Kiều Phong kia là ai nữa?"
Trương Phong rơi vào trầm tư.
Rõ ràng đây có vẻ là một câu chuyện nhạy cảm mà Trương Phong không tiện nói ra.
Mạc Phong nhìn vẻ bối rối của Trương Phong thì vội giục: "Nói đê, thành khẩn khai báo mọi việc đi!"
"Anh muốn biết thật sao?"
"Muốn!"
Lúc này đột nhiên có tiếng người bước tới.
"Thiên Cương Thất Tinh Bộ là loại kiếm thuật năm đó đại sư Kiều Phong sáng tạo ra. Cũng nhờ có ông ấy mà giang hồ mới duy trì được sự cân bằng âm dương trong suốt hàng trăm năm! Ông ấy được tôn xưng là đệ nhất kiếm thuật đại sư, không ai có thể qua được ba chiêu của ông ấy!", lúc này hòa thượng vô danh từ trong đại sảnh chậm rãi bước tới giải thích.
Mạc Phong nghe vậy thì kinh ngạc quay đầu lại hỏi: "Vậy tại sao tôi lại biết Thiên Cương Thất Tinh Bộ này chứ?"
"Câu hỏi đó chỉ cậu mới có thể trả lời! Cũng có thể là do trong lúc học Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết, cậu đã lĩnh ngộ được chân lý trong đó. Hoặc cũng có thể...