Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 607




Gió lạnh thổi quá, sát khí đằng đằng nổi lên.

Phương Hồng còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo, Tư Đồ Yên đã bị Mạc Phong ấn vào tường.

"Ủa? Đây chính là thực lực của cậu chủ Tư Đồ Yên sao? Ha ha, hóa ra cũng chỉ có vậy?", Mạc Phong nhếch miệng cười lạnh, khinh bỉ chế nhạo.

Tốc độ kinh hoàng!

Phương Hồng lúc này mới kịp quay lại nhìn Mạc Phong, nói: "Bỏ cậu ấy ra! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu Tư Đồ tổn hại dù chỉ một cọng tóc thì cậu chắc chắn sẽ chết thảm dưới tay dòng họ Tư Đồ! Nhà họ Mạc hiện giờ đã không còn là nhà họ Mạc năm xưa nữa rồi, mong cậu hiểu vị trí của mình!"

"Uy hiếp tôi sao? Hỏng rồi, điều mà loại người như tôi không sợ nhất chính là bị uy hiếp!"

Mạc Phong dùng một tay nhấc Tư Đồ Yên lên khỏi mặt đất, nói: "Nhìn thấy chưa, cậu chủ số một của Yến Kinh cũng chỉ là người trần mắt thịt, cho nên các người dựa vào đâu mà đòi coi thường tôi?"

Bịch!

Mạc Phong ném mạnh Tư Đồ Yên xuống vũng bùn, cổ của Tư Đồ Yên vẫn bị Mạc Phong bóp chặt, đến thở cũng không thở nổi.

"Cứu... Cứu mạng!"

Nhìn dáng vẻ thê thảm của Tư Đồ Yên, Mạc Phong hừ lạnh đáp: "Nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi, trong tay tôi anh chẳng khác nào một con kiến hôi. Có phải bây giờ anh mới cảm thấy cuộc sống của mình trước giờ thật tươi đẹp biết bao không? Nhưng tại sao các người, các người nhất định muốn hủy hoại mọi thứ của tôi như vậy!"

Mạc Phong như gầm lên, đột nhiên giữa không trung rền vang tiếng sấm, như thể lên tiếng thay cho cả nhà họ Mạc.

"Ha ha, ai bảo nhà họ Mạc các người giấu sau lưng bí mật mà tất cả mọi người đều muốn biết cơ chứ! Đó chính là mồi lửa, một mồi lửa có thể đốt cả nhà họ Mạc cháy rụi!", Tư Đồ Yên giãy giụa, lúc này mắt anh ta đã toàn lòng trắng.

Phương Hồng ở sau lưng hô lên: "Cậu chủ! Tên khốn này, tôi liều mạng với cậu!"

Nhưng lúc Phương Hồng chuẩn bị lao tới thì kiếm Tàn Uyên đột nhiên chỉ thẳng vào lồng ngực hắn. Phương Hồng lập tức dừng bước.

Mạc Phong lôi Tư Đồ Yên ra khỏi đống bùn, dùng một tay ném mạnh anh ta vào góc tường, nói: "Giờ tôi không giết anh chỉ vì muốn anh hiểu một điều, tôi có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào! Tôi sẽ để cho các người phải sống trong sợ hãi, đến nỗi khi ngủ chỉ dám nhắm một mắt, vì nếu nhắm cả hai mắt thì có thể các người sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa!"

Phương Hồng vội vã dìu Tư Đồ Yên đứng dậy, nói nhỏ: "Cậu chủ, chúng ta cứ rút đã!"

Mặc dù Phương Hồng chưa trực tiếp giao chiến với Mạc Phong, nhưng từ tốc độ ban nãy của Mạc Phong đã đủ để cảm nhận được sức mạnh của anh không người thường nào có thể so được. Thậm chí có thể nói, một thanh niên chưa quá hai mươi tuổi mà có sức mạnh như vậy là chuyện không thể có trên đời!

Sức mạnh đó quả thực khiến những kẻ khác run sợ!

Không thể không nhớ tới Mạc Yến Chi năm xưa cũng khiến bao nhiêu kẻ chỉ nghe danh cũng đủ khiếp sợ. Người ta có thể nhìn thấy hình bóng Mạc Yến Chi trong đứa con trai này.

Dù Tư Đồ Yên có không cam tâm đến đâu thì giờ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành chọn cách rút lui bảo toàn tính mạng!

"Hứ! Lần sau mày sẽ phải trả giá đắt!", Tư Đồ Yên mắt hằn lên tia máu, giận dữ nhìn Mạc Phong mà gầm lên.

Nhưng Mạc Phong chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, đáp gọn lỏn: "Dựa vào sức anh? Đến tư cách để tôi phải động tay anh cũng không có. Hôm nay tâm trạng tốt nên tôi tha cho anh một con đường sống, có điều lần sau nếu anh còn dám tìm đến cửa thì tôi sẽ cho anh ngắm phong cảnh địa ngục đấy!"

"Mày...!"

Tư Đồ Yên cũng biết lúc này đứng lại đấu võ mồm thì cũng không ích gì, cho nên đành dẫn đoàn người kia chuồn khỏi đó.

"Còn anh nữa? Còn không cút đi?", Mạc Phong nhìn Trương Đình Ngọc lạnh lùng nói.