"Ha ha, được thôi, vậy chỗ này giao lại cho mấy người đấy! Nhớ kỹ, đừng có động vào đồ của tôi!", Trương Đình Ngọc lạnh lùng cười với Tư Đồ Yên. Sau đó, anh ta chạy theo sau Trương Phong vào sâu trong rừng cây, trong sân chỉ còn lại một đám người cùng với vị hòa thượng vô danh.
Phương Hồng cử động cổ, khịt mũi lạnh lùng: "Đoạn Vô Tà, ông thật sự muốn đối đầu với nhà họ Tư Đồ? Ông đã nghĩ kỹ chưa? Hai mươi năm qua tôi vẫn dày công tu luyện, không như ông cứ trốn trong chùa, trải qua một cuộc sống vô nghĩa, bây giờ e là ông không còn là đối thủ của tôi rồi!"
Vị hòa thượng vô danh đáp lại theo nghi thức Phật giáo: "Thí chủ, đánh đánh chém chém không thể giải quyết vấn đề. Chỉ khi thí chủ tu tâm tu đức thì cuộc sống mới có thể trở nên viên mãn hơn!" "Đừng nói chuyện này với tôi, số người ông giết chắc gì đã ít hơn tôi! Trên tay dính nhiều máu tươi như vậy, bây giờ ông bảo tôi bỏ dao xuống, đây là lời thoại của ông à?"
Vù!
Bỗng khí đen ập tới, vị hòa thượng vô danh cởi áo cà sa ra, xoay người ba trăm sáu mươi độ, trong nháy mắt đã đánh tiêu tán khí đen.
Bịch!
Ông ta tung một đấm, khí đen nhanh chóng lui về phía sau mấy mét, Phương Hồng bước ra từ trong khí đen, kinh ngạc kêu lên: "Ông...! Hai mươi năm rồi, tại sao dù ngày nào tôi luyện tập cũng không thể đánh bại được ông!"
Trận chiến giữa cao thủ với nhau, chỉ cần một chiêu thôi cũng đủ để nhìn nhận hiệu quả. Tuy đã lâu không giao đấu nhưng cú đấm đó của ông ta đã xua tan âm khí bảo vệ cơ thể của Phương Hồng, đủ cho thấy giữa hai người có một khoảng cách sức mạnh nhất định.
Phịch!
Tiếng nổ xé trời, bỗng trên ngực gã xuất hiện hai lỗ máu.
"Tiếng súng?", Tư Đồ Yên ngạc nhiên nói.
Phương Hồng đang đứng một bên khẽ lắc đầu: "Không! Đây không phải là tiếng súng, là lục mạch thần kiếm!"
Phịch!
Trên tay vị hòa thượng vô danh xuất hiện một tia sáng yếu ớt, trên đùi người đàn ông mặc đồ đen thoáng chốc xuất hiện một lỗ máu.