Năm đó, khi anh gặp Thương Hồng lần đầu tiên, người cô ta lấm lem bùn đất, chẳng thấy đẹp chỗ nào.
Cũng có thể là do khi ấy cô ta chưa dậy thì hết, nhưng mới mấy năm không gặp, sao người trong ảnh lại khác thế này?
Anh rất nghi ngờ đây không phải cùng một người đấy!
Thương Hồng trong ảnh vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, chân dài miên man, còn đang mặc bikini nữa chứ.
“Đây… là em thật à?”, Mạc Phong kinh ngạc hỏi.
Tiếng cười duyên dáng của phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia: “Hi hi, có phải giờ em đẹp hơn trước không thế?”
Mẹ nó, đâu chỉ là đẹp hơn chứ, đúng là khác một trời một vực.
Tuy đã qua rất lâu rồi, hình ảnh Thương Hồng năm đó cũng đã trở nên mờ nhạt trong tâm trí Mạc Phong.
Nhưng hồi anh làm nhiệm vụ ở châu Âu, khi đang có bạo động vũ trang, chính anh đã bế cô ta ra khỏi đống xác chết, lúc ấy người cô ta dính đầy máu, trông chẳng đẹp để gì.
Ai ngờ Thương Hồng lại trở nên xinh đẹp thế này chứ?
Có lẽ cô ta chẳng thua kém gì Mục Thu Nghi.
Mạc Phong ho khẽ để che giấu tâm trạng của mình: “Đúng là đẹp hơn, cũng quyến rũ hơn trước!”
“Vậy khi nào anh đến cưới em?”, Thương Hồng cười khanh khách: “Em đã sẵn sàng làm người phụ nữ của anh rồi”.
“Được rồi được rồi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em đây. Ở chỗ em có loại mỹ phẩm tên ‘Nước Mắt Trong Mơ không thể?”, sau khi lòng vòng một lúc lâu, rốt cuộc Mạc Phong cũng quay lại vấn đề chính.
Thương Hồng ở đầu dây bên kia hứ một tiếng: “Hừ, hóa ra anh không gọi cho em vì nhớ em. Anh chờ chút, để em nhờ người tìm đã”.
“Annie, cô tìm giúp tôi lọ mỹ phẩm tên Nước Mắt Trong Mơ nhé, năm phút nữa tôi sẽ dùng!”, Thương Hồng lạnh lùng nói bằng tiếng Anh lưu loát.
Đối với người từng là thiếu niên thiên tài như Mạc Phong, nghe hiểu tiếng Anh cũng chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước.
Khi gọi điện với anh, cô nhóc này rất nũng nịu, nhưng vừa nói chuyện với người khác thì đã trở nên lạnh lùng ngay.
Quả nhiên phụ nữ chính là sinh vật khó hiểu nhất.
Chưa đầy năm phút, chắc chỉ khoảng hai phút sau, có tiếng động loáng thoáng vang lên ở đầu dây bên kia, hình như Thương Hồng đang chạy với giày cao gót.
“Mỹ phẩm mà anh nói có hình giọt nước đúng không?”, Thương Hồng lại cầm điện thoại lên, hỏi.
Giọng cô ta chuyển từ lạnh lẽo sang ngọt ngào.
Khóe miệng Mạc Phong hơi giật giật: “Đúng…”
“Thì ra anh muốn tặng mỹ phẩm cho em à? Anh ngố thật, làm gì có chuyện tặng con gái quà mà còn nói trước với người ta chứ?”
Trước đây Mạc Phong toàn khiến các cô gái khác phát điên, nhưng giờ anh sắp bị Thương Hồng đày đọa đến mức rồi luôn rồi.
“Gần đây công ty của bạn anh gặp vấn đề, hình như loại mỹ phẩm này không bán được ở châu Âu, em… nghĩ cách giúp anh được không?”, Mạc Phong cười ngượng ngùng.
Thương Hồng cười khúc khích: “Có mỗi chuyện này thôi à? Em tưởng anh gặp phiền phức lớn lắm nên mới cần em giúp chứ”.
“Đương nhiên nhờ em giúp chỉ là thứ yếu, quan trọng là anh nhớ em. Chỉ cần em giúp anh chuyện này, sau này khi rảnh anh sẽ tới thăm em”, Mạc Phong nở nụ cười bỉ ổi.
Thấy Mạc Phong nói thế, Thương Hồng biết ngay anh đang định tắt điện thoại.
“À? Mà anh chờ chút, bạn anh… là nữ à?”, Thương Hồng bỗng phản ứng lại, đã là mỹ phẩm thì chắc chắn có liên quan tới phụ nữ.
Có thể khiến người đàn ông kiêu ngạo như Mạc Phong gọi cho cô ta để nhờ giúp đỡ, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai?
Mạc Phong thầm kêu không ổn: “Anh… anh bận rồi, cứ thế đã nhé, nói chuyện sau!”
Anh nói rồi vội vàng cúp máy.
Anh hiểu phụ nữ rất rõ, họ không cho phép những cô gái khác xuất hiện bên người đàn ông mà mình thích.
Hồi Mạc Phong còn ở châu Âu, đã có quá nhiều phụ nữ chém giết nhau vì anh, giờ anh đã về Hoa Hạ rồi, cũng không muốn chuyện này xảy ra với Mục Thu Nghi nữa.
Thương Hồng ở đầu dây bên kia nhìn màn hình đã tắt ngúm, giậm chân, hứ khẽ: “Hừ, lại cúp điện thoại của mình!”
Cô ta cúi đầu đọc xuất xứ của lọ mỹ phẩm trên tay mình, công ty cổ phần mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở thành phố Giang Hải, Hoa Hạ.
Mạc Phong cúp máy nhưng không ngủ ngay. Anh nằm ở hành lang ngoài biệt thự, ngắm bầu trời đầy sao.
Anh thích sự yên tĩnh này, cũng không muốn quay về nơi có tiếng súng nổ suốt ngày nữa.
Điều duy nhất khiến Mạc Phong hơi không nỡ từ bỏ chính là các anh em đã từng kề vai sát cánh với anh.
“Mọi người vẫn khỏe chứ”, Mạc Phong vươn tay nắm lấy vì sao trên bầu trời, lẩm bẩm.
Đội đặc công Blade do một tay anh gây dựng, nhưng anh đã không nghe về nó suốt mấy năm qua, chẳng biết các anh em từng vào sinh ra tử với anh thế nào rồi.
Anh cứ ngẫm nghĩ mãi, bắt đầu thấy hơi buồn ngủ cho dù đang nằm ngoài hành lang.
Anh Hai cũng lắc lư đi ra khỏi phòng bếp, nằm trước mặt anh.
Người và chó dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng như ngọc chậm rãi buông xuống, như trải một lớp tơ mỏng tang lên mặt đất.
Sáng sớm.
Trời vừa tảng sáng, Mạc Phong đã vươn vai ngồi dậy. Anh cúi đầu nhìn, bỗng thấy trên người mình có một tấm chăn.
“Ừm? Tối qua.”, Mạc Phong gãi đầu với vẻ ngờ vực, hình như nửa đêm hôm qua, anh cảm nhận được có người đang đắp thứ gì đó cho mình.
Nhưng khi đó anh buồn ngủ quá nên không mở mắt ra xem, coi như mình đang mo.
Không ngờ có người đắp chăn cho anh thật.
Là Tống Thi Vũ ư?
Mạc Phong vội lắc đầu, cô nàng ngu ngốc đó đâu tốt bụng thế chứ.
Chẳng lẽ là vợ anh à?
Anh vội cúi xuống ngửi chăn, quả nhiên rất giống mùi trên người Mục Thu Nghi.
Chuyện này khiến Mạc Phong rất mừng rỡ, không chỉ mình anh có tình cảm với cô!
Như thường lệ, Mạc Phong lại vào bếp làm bữa sáng.
Khi bữa sáng gần xong, hai cô gái cũng bước ra khỏi phòng ngủ.
Lần này họ dậy sớm vì bị mùi thơm từ bếp thu hút, chứ không phải vì tiếng ồn.
“Thơm quá, lần này anh nấu món gì vậy?”, Tống Thi Vũ ghé vào lan can tầng hai, thèm chảy nước miếng.
Cả người cô ấy đè lên lan can, trông nó như sắp không chịu nổi nữa, có khi gãy mất.
Lúc này Mạc Phong bưng hai cái đĩa ra khỏi bếp, nhưng chúng đều được đậy kín nên không thể biết bên trong có gì.
“Chẳng phải cô xuống xem là sẽ biết ngay ư?”, Mạc Phong nhưởng mày, cười gian.
Trước kia hai cô gái dậy bằng đồng hồ báo thức, còn giờ thì mùi thơm chính là thứ đánh thức họ!