Ông ta lúng túng gãi đầu: "Trước đó cô bảo tôi tìm kiếm tung tích của cỏ Long Tiên và quả Bồ Đề, đã có manh mối rồi!"
"Có manh mối rồi ư?" "Cỏ Long Tiên à!"
Bạch Như Nguyệt nghe thấy thế, lập tức đứng dậy, kinh ngạc nói: "Ở đâu? Đối phương cần bao nhiêu tiền thế?"
"Không cần tiền ạ...", Long Hưng Điền nói khẽ.
"...", Bạch Như Nguyệt không khỏi nhíu mày, cô ấy thà rằng đối phương đưa ra cái giá trên trời còn hơn, trên đời này làm gì bữa ăn nào miễn phí, cho dù có thì sau đó bạn cũng phải trả giá cao gấp mấy lần! <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Cô ấy vội nói: "Ông tìm được ở đâu?"
"Cô Bạch, hay cô tự đi một chuyến đi, bây giờ người đó đang chờ cô ở nhà hàng Linh Hạc Loan đấy!", Long Hưng Điền mỉm cười khó xử.
Rõ ràng người này cũng không muốn va chạm trực tiếp, chuyện này khiến Bạch Như Nguyệt càng nghi ngờ hơn, rốt cuộc đó là ai? Tại sao phải hẹn gặp mặt bên ngoài chứ?
Tuy cô ấy thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, xách túi đi ra ngoài.
Lúc này, ở nhà hàng Linh Hạc Loan.
Đây vốn là một nhà hàng Trung - Tây rất nổi tiếng ở Nam Đô, trưa nào cũng đông nghịt người, nhưng điều bất ngờ chính là hôm nay trong nhà hàng lại vắng tanh.
Khi Bạch Như Nguyệt tới cửa, một nhân viên phục vụ lập tức cung kính nói: "Chào cô Bạch ạ!"
Rõ ràng cô ta vừa nhìn đã nhận ra cô gái tài năng của thành phố Nam Đô, nên vội tới chào hỏi.
"Hôm nay nhà hàng không kinh doanh à?", Bạch Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Nhân viên phục vụ khẽ lắc đầu: "Đương nhiên là có, nhưng những chỗ còn trống trong nhà hàng đã được người ta bao hết rồi, nên bây giờ nhà hàng chúng tôi không tiếp khách khác ạ!"
"Bao hết á? Hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Một triệu!"
"..."
Lúc này, trong đầu Bạch Như Nguyệt xuất hiện hai chữ, làm màu!
Có lẽ ngay cả trẻ con ba tuổi cũng thuộc bài vè này.
"Sao hai người lại đi với nhau thế?", Bạch Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Tư Đồ Yên ở Yến Kinh, Trương Đình Ngọc ở Thục Châu! Hai nơi cách nhau hơn hai nghìn cây số, sao họ lại đi chung với nhau được.