Từ trên không đáp xuống, chiếc váy mềm mại của cô bay phấp phới khiến cô ấy trông không khác gì tiên nữ hạ phàm.
Phương Nam có giai nhân, tuyệt thế còn độc lập, nhìn lần một thấy chim sa cá lặn, nhìn lần hai thấy nghiêng nước nghiêng thành.
Khi cô ấy mỉm cười giống như có gió xuân phơi phới, như hoa đào nở rộ, sáng rõ như trăng đêm rằm lại rạng rỡ như ánh mắt trời tươi tắn. “Tôi muốn người đàn ông này!", Bạch Như Nguyệt chỉ vào Mạc Phong đang tựa vào xe và mỉm cười.
Cô ấy xinh đẹp tới mức khiến Lục Ngữ và Tống Thi Vũ thất thần.
Là một vẻ đẹp khiến con gái thấy phải đỏ mặt chứ đừng nói là đàn ông.
Rất nhiều người không dám nhìn vào mắt cô ấy, vì không chỉ thấy sợ mà còn tự cảm thấy mình thật thấp kém, cảm giác không xứng được nhìn người con gái này.
“Cô…cô Bạch…không phải chúng tôi không giữ thể diện cho cô, mà là nếu thả…thả cậu ta thì chúng tôi về biết ăn nói thế nào đây!’, người đàn ông để râu tỏ ra khó xử.
Cũng không biết là do căng thẳng hay là do cô gái trước mắt này quá đẹp mà hắn đến nói năng cũng trở nên lắp bắp. Đôi mắt cô ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Cô nhướn mày khẽ cười: “Ông có ý kiến gì sao?”
“Không…không dám”, người đàn ông lực lưỡng bị chặn họng không nói nên lời.
Cũng hết cách, sự xuất hiện của Bạch Như Nguyệt luôn mang tới cảm giác khiến người khác không dám chống đối.
Vì vậy có lẽ sự thành công của cô đã được định đoạt ngay từ khoảnh khắc cô sinh ra rồi.
Cô ấy quay người đi về phía Mạc Phong.
Lục Ngữ lúc này đứng ngây như phỗng.
Trước đó cô còn hài hước trêu đùa Mạc Phong là mơ mộng hão huyền, rằng một người như Bạch Như Nguyệt làm sao có thể tới giúp anh được.
Giờ xem ra hóa ra bản thân cô mới chính là trò cười.
Bạch Như Nguyệt nhà người ta không chỉ ra tay giúp đỡ mà còn bỏ lại công việc, đích thân tới tận đây.
Điều đó đủ để chứng minh mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.
“Chị à…chị thật xinh đẹp…”, Lục Ngữ cúi đầu xấu hổ không dám nói nhiều.
Bạch Như Nguyệt khẽ vỗ vai Lục Ngữ: “Cô tên là Lục Ngữ phải không? Cảm ơn cô nhiều, nếu không có cô giúp đỡ thì có lẽ Mạc Phong đã chết từ lâu rồi”.
“Không có gì, nhưng Mạc Phong bị thương nặng lắm, có cứu được không?”
“…”
Cô nhìn Mạc Phong tựa trước xe, chỗ ngồi đã tạo thành một vũng máu.
Trước ngực, sau lưng, bả vai, vùng bụng, không có chỗ nào là không bị thương.
Dùy chỉ khuôn mặt là còn nguyên vẹn.
Bạch Như Nguyệt khẽ mím môi.
Xem ra gã này dù đánh nhau với ai thì cũng phải bảo vệ khuôn mặt mình.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để Mạc Phong chết đâu!”
Nói xong cô ấy dùng dây buộc vào người Mạc Phong và đưa lên trực thăng.
“…”
Bọn chúng nào dám nói là không rõ.
Lời nói của Bạch Như Nguyệt thể hiện rõ sự khinh thường nhà họ Lục.
Đến ông cụ Lục mà cô ấy còn không coi ra gì nữa là những kẻ khác.
Chỉ cần ông cụ Lục biết điều thì chắc chắn sẽ không truy cứu nữa.
Dù giá trị của nhà họ Lục lên tới hàng nghìn tỷ thì vĩnh viễn cũng chỉ là dạng đàn em trước nhà họ Bạch mà thôi.
Có thể Bạch Nhưu Nguyệt không biết cô có tất cả bao nhiêu tiền nhưng cô biết muốn đánh sụp nhà họ Lục thì cô chỉ cần một tháng.
Một tháng là đủ để đánh đổ vị trí vững chãi của nhà họ Lục ở duyên hải.
Chỉ cần ông cụ Lục không phải là kẻ ngốc thì ông ta chắc chắn sẽ dừng mọi chuyện tại đây.
“Đi thôi!”, cô quay người nói vói mấy người Trương Phong và Viên Bá Thiên..