Mạc Phong nhổ nước bọt xuống đất, chế giễu: "Ông đang coi thường ai đấy? Chỉ được mười triệu tệ một năm thôi á, ông đây động đầu ngón tay một cái là kiếm được luôn, còn cần phải làm việc cho ông một năm à? Hay là thế này đi, tôi cho ông hai mươi triệu tệ một năm, địa bàn của ông để tôi tiếp quản, thế nào? Nếu thực sự không thể được thì có thể thương lượng giá cả!"
"Thằng khốn! Đừng có mà mặt trơ trán bóng như thế!", ông cụ Lục gằn giọng nói. Ông ta không ngờ sự ngông cuồng và lòng ham muốn của Mạc Phong lại lớn như vậy, mười triệu tệ một năm vẫn không đủ để anh thỏa mãn, hơn nữa còn muốn quyền quản lý cả vùng duyên hải!
Mặc dù vùng duyên hải không phải là khu vực lớn nhất của nhà họ Lục, nhưng một phần ba toàn bộ nền kinh tế của cả tỉnh nằm lại dưới sự kiểm soát của họ. Vả lại, cho dù khu vực này không còn nằm trong quyền kiểm soát của nhà họ Lục thì miễn là ông ta vẫn còn ở đây, ai dám không nể mặt ông ta vài phần, không tiếp đãi chu đáo chứ?
Nhưng đối với Mạc Phong mà nói, ông ta ở khu vực này chẳng khác nào con cá chết bên vệ đường, không đáng nhắc đến!
"Đây là thành phố Hải Môn! Địa bàn của tôi, chỉ cần tôi ra lệnh, cậu chết là cái chắc!"
Ông cụ Lục tức giận nói mà lồng ngực lên xuống dữ dội.
Vù!
Ngay khi bóng đen lướt qua, trong tích tắc, chân của ông cụ Lục bị nhấc khỏi mặt đất.
Mạc Phong bóp cổ ông ta thật chặt, nhấc ông ta lên: "Thế à? Nhưng sự sống chết của ông vẫn còn nằm trong tay tôi đây này! Tôi mà không vui thì nhà họ Lục cũng chẳng còn cơ hội tiếp tục tồn tại ở vùng duyên hải đâu!"
Ngông cuồng!
Kiêu ngạo và độc đoán, nhìn đời bằng nửa con mắt!
Đại ca được hàng nghìn người kính trọng giờ đây khác nào ngọn cỏ trên tay anh, tính mạng của ông ta lúc này cũng chỉ bằng con kiến mà thôi.
Đôi mắt đen loé lên một vẻ dị thường điên cuồng cùng tàn nhẫn, tính cách ngông cuồng này chắc chắn không phải hình thành trong quá trình lớn lên mà là sinh ra đã có!
Đây là khí chất vượt xa người thường, cho dù anh có đi giữa hàng nghìn người cũng có cảm giác hết sức nổi bật.
Ông cụ Lục lúc này mặt đỏ bừng vì bị bóp chặt, hai tay nắm chặt cánh tay Mạc Phong, hét lớn: "Thả, thả tôi ra!"
“Đồ khốn kiếp, buông ông cụ Lục ra!”, người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh tức giận gầm lên.
Gã giậm chân một cái, một luồng khí mãnh liệt bỗng ập tới.
Nội lực phóng ra ngoài!
Quả nhiên là người bên cạnh ông cụ Lục, công phu không hề kém đám người xuống xe trước đó. Mạc Phong đương nhiên có thể cảm nhận được ánh sáng nhàn nhạt trên hai tay của người đàn ông.