Mạc Phong đặt hộp đàn xuống đất: “Tới đi! Nói nhiều vô ích, chuyện của giang hồ còn đầy ra, tôi còn vội đi!”
“Xông lên!”, Viên Bá Thiên tức giận gầm lên.
Lúc này, cả đám lao lên như ong vỡ tổ. Mấy chục người xông về phía Mạc Phong và Trương Phong.
“Thái thượng chân quân, đạo khí trường tồn, Thần Quỷ vô hình, giáng thiên diệt địa! Cấp cấp như luật lệnh, Địa Sát lệnh!”, tấm bùa giấy trong tay Trương Phong bay lên. Ngón tay hắn lập tức kết ấn tạo thành ánh sáng màu nhạt.
Ầm!
Mặt đất ầm ầm rung chuyển, không ít người có cảm giác đất như lún xuống ôm lấy chân họ, khiến họ bất động.
“A…!”
Trương Phong xông lên trước, một cú đá tung ra đạp bay một tên. Thực ra hắn nương tay lắm rồi. Với tình huống như thế này chỉ cần hắn hét lên một chữ ‘Phá’ là chân của đám người đang bị lún bởi bùn đất kia sẽ lập tức bị nứt ra ngay.
Nếu dùng đạo thuật để giết đám ác quỷ oan hồn thì hắn không do dự, nhưng dùng để giết người thì đúng là làm trái ý trời. Vì vậy những lời Trương Phong vừa nói ra sợ rằng sẽ phải chịu sự trừng phạt của ông trời mất.
Cùng lúc này, một bộ phận khác lao về phía Mạc Phong.
Một người dù lợi hại tới mức nào thì hai nắm đấm cũng khó mà địch nổi bốn nắm đấm.
Ầm!
Một giây trước anh còn đánh bay người, nhưng một giây sau bỗng cảm thấy lưng đau nhói.
Anh phun ra một ngụm máu tươi. Thanh kiếm trong tay Hồng Sinh đã đâm vào người anh.
“Đồ đê tiện! Có giỏi thì đánh trực diện đi!”, Mạc Phong quay đầu lại tức giận gằn giọng.
Đúng lúc này.
“Anh Mạc cẩn thận!”
Bỗng nhiên giọng nói của Trương Phong từ phía sau truyền tới. Lão đạo sĩ đang vung roi kinh lôi trong tay về phía ngực anh.
“Thiên địa huyền hoàng, thiên binh phong sơn, thần hữu vô địch thường, thiên lệnh vô ngập ngập! Cấp cấp như luật lệnh, Phong Thần Lệnh! Phá!”
Cùng với tiếng thét đầy tức giận, sắc mặt lão đạo sĩ tái mét.
Uy lực của Phong Thần Lệnh lớn hơn Địa Sát Lệnh khi nãy không biết bao nhiêu lần. Địa Sát Lệnh là chiêu thức thứ bốn trong Thần Quỷ Thất Sát Lệnh. Còn Phong Thần Lệnh là chiêu thức thứ năm.
Lão đạo sĩ lập tức di chuyển.
Rắc!
Luồng sáng màu vàng chiếu xuống, chém vào cánh tay phải của ông ta chứ không chém thẳng vào đầu. Không hề có bất kỳ binh khí nào khác, chỉ có một luồng sáng màu vàng duy nhất!
Vậy mà có thể chém đứt cánh tay phải của ông ta. Tất cả đứng ngây như phỗng, bao gồm cả Mạc Phong.
Anh không ngờ Thần Quỷ Thất Sát Lệnh trong truyền thuyết lại khủng khiếp như vậy. Uy lực của nó không hề thua kém bất kỳ linh khí thượng hạng nào.
Không chỉ vậy, đến cả Hồng Sinh cũng ngây người.
“Đây…đây là Thần Quỷ Thất Sát Lệnh sao? Mạnh quá!”
Lão đạo sĩ nằm co giật dưới đất. Ông ta lăn qua lăn lại: “Á… Sư phụ, cứu đệ tử với! Cứu đệ tử!”
Hơn nữa còn ép chặt lồng ngực hắn.
“Không hay rồi!”, hắn tái mặt kêu lên.
Lúc này rõ ràng không còn kịp để sử dụng Thần Quỷ Thất Sát Lệnh nữa. Bí thuật này hết sức lợi hại nhưng lại có một nhược điểm chết người đó là mỗi lần sử dụng lại phải đọc khẩu quyết.
Nếu đụng độ phải cao thủ, có thời gian đọc khẩu quyết thì không biết đã bị giết chết bao nhiêu lần rồi.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên.