Mạc Phong không hề ngạc nhiên với hành động của những người này, ngược lại anh còn cảm thấy ba người này rất thức thời.
ít nhất là biết điều hơn cái gã tên Trần Lượng này.
“Cậu gì ơi, chuyện này thực sự không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi chỉ là vai phụ thôi, căn bản không phải là ông chủ giàu có gì!”
“Đúng vậy, chính là cậu Trần đã yêu cầu chúng tôi làm việc này. Chúng tôi thực sự không biết đó là vợ của cậu”.
“Sau… sau này chúng tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa!”
Mạc Phong cau mày, ánh mắt tức giận đến mức có thể nhìn thấu người ta như mắt đại bàng.
“Cút!”
Âm thanh không lớn nhưng rất vang trong không gian khép kín này.
Ba người lập tức lếch tha lếch thếch chạy về hướng cửa, trốn đi như đang thoát khỏi địa ngục.
Không đúng!
Nơi nào có người đàn ông này, nơi đó còn đáng sợ hơn cả địa ngục, ngay cả việc hít thở cũng phải dè chừng.
Trần Lượng nhìn những người này vội vàng chạy đi, cáu kỉnh nói: “Các người đúng là một lũ ăn hại!”
“Ha ha, bây giờ hãy nói chuyện của chúng ta đi!”, Mạc Phong nắm lấy cổ áo anh ta, nhấc anh ta lên với vẻ chế nhạo.
Thấy Mạc Phong nói vậy, ánh mắt Trần Lượng chợt thay đổi: “Mày muốn làm gì? Nói cho mày biết, ở đây đều là người của tao, có tin tao gọi người chém chết mày trong mấy phút thôi không?”
“Vậy thì trước hết mày phải giữ được mạng cái đã!”
Đánh nhau, chỉ cần để tâm đến hai chữ thôi: “Nhẫn tâm!”
Khi lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, tất sẽ có máu phải chảy.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong toàn bộ căn phòng VIP, ba phút sau, quần áo của Trần Lượng từ trên xuống dưới đều đã không còn nguyên vẹn.
Đặc biệt là quần áo trông như bị dã thú cắn, chiếc áo sơ mi bảnh bao bị xé thành mảnh dài.
Cái quần còn khó coi hơn, một chiếc quần tây rõ đẹp đã biến thành quần đùi. Có trời mới biết anh ta đã trải qua những gì trong mấy phút vừa qua.
Mạc Phong lắc lắc ly rượu, nhấp một ngụm, ngồi trên ghế nhìn Trần Lượng từ trên cao và mỉm cười: “Chuyện của hội Hắc Long trước đây là do mày sai khiến phải không?”
Tuy rằng khuôn mặt anh nở nụ cười, nhưng anh càng cười lại càng làm cho người ta phải ớn lạnh, sau lưng toát đầy mồ hôi.
“Mày… mày chờ đó cho tao, đợi tao ra ngoài rồi tao sẽ không…”
Chưa kịp dứt lời, khuôn mặt của Trần Lượng lập tức đón nhận ngay những năm đấm như mưa.
Trong nháy mắt, Trần Lượng vừa đây hãy còn hống hách đã bị đánh thành cái đầu heo.
“Vừa rồi có phải là tao nhẹ nhàng với mày quá nên mày không biết phép tắc không? Tao ghét nhất người khác ngắt lời taonói, tao hỏi cái gì thì trả lời cái đó!”, Mạc Phong ngạo nghễ bắt chéo chân, nói.
Anh ta lưu manh, không sao cả, Mạc Phong so với anh ta còn lưu manh hơn. Anh ta nổi điên, không thành vấn đề, Mạc Phong còn điên cuồng hơn anh ta!
“Đúng. Tao chính là muốn lật đổ tập đoàn Kim Tư Nhã đấy!”, Trần Lượng nghiến rằng, cúi đầu trầm giọng nói.
Anh ta cảm thấy sợ hãi, đường đường là cậu Trần của tập đoàn Đông Hoa mà lại như một con chó Husky trước mặt một tên vô danh tiểu tốt như vậy, may mà ở đây không có ai, nếu không ngày mai chắc chắn tin này sẽ lên trang nhất mất
“Vậy nên hôm nay mày mới bày ra bữa tiệc bẫy này để dụ cô ấy nghe theo mày?”, Mạc Phong lại hỏi, lúc này không biết anh lấy từ đầu ra một con dao gọt hoa quả.
Anh nghịch dao một cách điêu luyện, Trần Lượng bất giác nuốt một ngụm nước bọt: “Không, không phải tạo bày ra bữa tiệc này.”
Xoẹt…
Tiếng xé gió vang lên.
Con dao găm đã kề bên cổ anh ta, lưỡi dao sắc bén đã tạo thành một vết sẹo mỏng trên cổ Trần Lượng, chỉ cần Mạc Phong khẽ dùng lực thì có thể dễ dàng cắt đứt động mạch chủ của anh ta.
“Nói sự thật, nếu không con dao này của tao không nể nang gì đâu”, Mạc Phong nhìn Trần Lượng tinh nghịch cười nói.
Lần này anh ta vội vàng lắc đầu, không còn cảm giác kiêu ngạo hống hách như trước đây nữa: “Là… là cậu của cô ấy sắp đặt bữa tiệc này, ông ta muốn kiếm chút lợi ích từ chỗ tạo, vậy nên…”
Cậu?
Nếu đã là cậu của Mục Thu Nghi, vậy chẳng phải cũng là cậu của mình hay sao?
“Dùng cháu gái của mình để đổi lấy lợi ích thì còn bà con thân thích cái nỗi gì? Mày đã hứa cho ông ta cái gì?”, Mạc Phong cau mày trầm giọng nói.
“Để ông ta làm phó tổng giám đốc tập đoàn Kim Tư Nhã…”, Trần Lượng cúi đầu run rẩy nói.
Bây giờ Mạc Phong mới hiểu ra được một chút, cậu vì ghen tức với cháu gái của mình, thấy công ty đã phát triển cũng có chút quy mô rồi nên muốn kiếm chác đây mà!
“Tao hỏi mày vấn đề này nữa, thành thật trả lời cho tao!”
Trần Lượng nuốt nước miếng, lộ ra vẻ mặt căng thẳng: “Được.”. Kiếm Hiệp Hay
“Tạo có đẹp trai không?”
Thấy anh ta còn do dự, con dao trên tay Mạc Phong khẽ nhúc nhích.
“Đẹp trai, đẹp trai… đẹp trai nhất trên đời!”
Mạc Phong khẽ gật đầu: “Tốt lắm, vậy mày thấy vợ tao có đẹp không?”
“Đẹp… đẹp…”
Bốp…
Một cái bạt tai giáng xuống.
Trong chốc lát, một dấu tay đỏ chót xuất hiện trên mặt Trần Lượng.
“Vậy là mày vẫn còn có ý đồ với vợ tao đúng không?”, Mạc Phong nắm lấy cổ áo của anh ta, hung dữ nói.
Trần Lượng vội xua tay nói: “Không, không, không đẹp…”
Bốp bốp…
Lần này là hai phát tát, mỗi bên một cái.
Một chiếc răng từ trong miệng bay ra.
“Ý mày là tao không có con mắt nhìn người?”
Trần Lượng suýt chút nữa thì khóc, hành hạ kiểu này thực sự còn khó chịu hơn là giết chết anh ta!
Mạc Phong nở một nụ cười đểu, anh thích bộ dạng người khác tuy không bằng lòng nhưng không thể làm gì được mình, sảng khoái làm sao!
“Nhớ kỹ lấy, người phụ nữ của tao, mày không được phép đụng vào, ngay cả nghĩ đến cũng là mang tội!
Nói xong anh đá vào dưới háng anh ta một cái, chợt có tiếng trứng vỡ vang lên.
“Mẹ kiếp, thằng ranh mày đừng quá đáng quá, đợi ông mày ra ngoài được sẽ bắt cả nhà mày phải chôn cùng…” Trần Lượng cong mình lên nạt nộ.
Vốn dĩ muốn giải quyết sự việc ổn thỏa, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt hung dữ của anh lại lóe lên.
Muốn cả gia đình anh chôn cùng?
Ha ha!
Mạc Phong xòe hai tay ra, mỉm cười: “Tốt nhất là mày nên tự mong mình có nhiều phúc phần hơn đi!”
Nói xong, anh cởi tất và đi đến chỗ Trần Lượng.
“Mày muốn làm gì? Mày… ưm…”
Anh nhét thẳng cái tất vào miệng Trần Lượng, lấy chiếc thảm trên sofa trùm kín đầu anh ta.
Trần Lượng bị trói như một con sâu bướm, nằm co quắp trên sàn nhà, miệng không ngừng rên rỉ.
“Nói thật, tao đây không có thời gian đùa giỡn với mày. Có điều tao sẽ không để mày phải cô đơn một mình đâu. Lát nữa sẽ có người tới hầu hạ mày!”, Mạc Phong cười đê tiện nói.
Sự ớn lạnh trong tiếng cười này khiến Trần Lượng càng giãy giụa ghê hơn.
Mạc Phong cầm hợp đồng góp vốn trên bàn lên, khóe miệng nhếch lên khinh thường: “Xùy, chút tiền này mà muốn đụng đến vợ tao, mày vẫn còn non lắm. Hôm nay xem như là dạy cho mày một bài học!”
Hợp đồng bị xé thành nhiều mảnh và rắc khắp sàn nhà.
Anh không hề uy hiếp Trần Lượng ký tên để lấy đi năm trăm triệu, quân tử thích tiền tài nhưng cũng phải lấy một cách đàng hoàng. Dùng loại thủ đoạn đê hèn này chỉ tổ làm mất đi thân phận của anh mà thôi!