"Nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ như thế sẽ bị người khác đánh giá là một thằng già dung tục, hèn hạ đấy! Lấy giấy lau nước dãi đi!", anh trừng mắt nhìn hắn rồi nói.
Nhưng Tống Tư Tư, người đang đứng trước mặt họ, lại bật cười thành tiếng: "Đây là bạn của chú à? Thú vị thật đấy!"
“Sao nhóc lại tìm tới tôi?”, Mạc Phong nhìn cô nhóc bằng ánh mắt khó hiểu. Hôm qua khi rời khỏi nhà cô nhóc, anh còn đề phòng cẩn thận, chắc chắn không bị ai bám theo.
Tống Tư Tư mỉm cười, một nụ cười khiến người ta có cảm giác rung động.
"Chú, chú ngốc quá đi! Đây là thành phố Long Môn. Nhà họ Tống chúng tôi muốn tìm người thì dễ trở bàn tay mà!"
Mạc Phong không khỏi nhíu mày, điều này đủ cho thấy thế lực hùng mạnh của nhà họ Tống ở thành phố Long Môn, có khi từng lời nói, từng hành động của anh đều đã nằm trong tầm giám sát của họ từ lâu.
Tống Tư Tư như thể nhìn thấu tâm tư của anh, cô nhóc không khỏi nhíu mày, cười nhẹ nhàng: "Đừng lo, nếu có người theo dõi chú 24/24, lẽ nào còn chưa bị chú phát hiện?"
"Thế hôm nay nhóc đến tìm tôi có chuyện gì? Cứ bám sát tôi như vậy, nhóc không sợ bị nghi ngờ à?"!Cô nhóc thờ ơ nhún vai, cười khúc khích: "Tôi không làm gì trái lương tâm, sao phải sợ bị nghi ngờ? Chẳng lẽ chú có mâu thuẫn với bác cả tôi nên tôi không được chơi với chú?"
"Nhóc tới đây để chơi với tôi á?"
"Đúng thế, tôi muốn chú cùng tôi đi đến công viên giải trí, tại chả có ai đi cùng với tôi cả. Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ, chú đi với tôi nhé!"
"..."
Mạc Phong không khỏi sầm mặt.
Anh thì đến nhà họ Tống để cướp người, sao bây giờ cứ như thể anh đến đây để vui chơi thế!
"Không rảnh! Cũng không có tâm trạng! Tôi khuyên nhóc đừng có đi theo tôi, nhóc xinh đẹp thế này, nhỡ đâu có lúc tôi không nhịn được nữa, nhóc không sợ xảy ra chuyện gì à?", Mạc Phong dọa cô nhóc.
Nếu chuyện này để cho bố cô là Tống Khánh Phong biết, thì ông ta lại chẳng gấp chết đi được, sự xuất hiện của Mạc Phong ở quận Sa Đầu ngày hôm qua đã lọt vào tầm mắt của quá nhiều người.
Vung một cước đá cánh cổng sắt lớn thành hình chữ C, hơn nữa còn chưa biết anh là thù hay là bạn, với năng lực của anh, nếu anh thực sự giở trò với Tống Tư Tư thì không một ai có thể ngăn được.
Người khác trốn còn không kịp, nhưng cô nhỏ này lại bám lấy anh như sam!
"Tôi từ trước đến nay chả sợ gì cả. Hơn nữa, tôi cũng không để chú phí một ngày đi chơi với tôi đâu! Tôi có thể giúp chú!", Tống Tư Tư nhếch mép cười đầy tinh nghịch, lè lưỡi.
Mạc Phong nhướng mày, bật cười: "Nhóc giúp tôi kiểu gì?"
Cô nhóc rón rén ghé vào tai anh nói nhỏ, vừa nói xong, nụ cười trên mặt Mạc Phàm từ từ lộ ra.
"Nhóc chắc chưa? Nếu nhóc làm như vậy, bác của nhóc không bỏ qua cho nhóc đâu!"
Tống Tư Tư nhún vai tỏ vẻ thản nhiên: "Chịu chút oan ức vì chú có là gì đâu chứ? Vậy hôm nay chú có thể chơi với tôi một ngày được không?"
"Cô chủ Tống đã ngỏ lời mời thì đương nhiên tôi cung kính không bằng tuân mệnh!"
"..."
Trương Phong đứng bên cạnh vội hỏi: "Anh Mạc, anh đi đâu đấy? Tôi cũng muốn đi!"
"Không được, cậu đợi tôi ở khách sạn!"
Mạc Phàm vùa nói vừa đưa cho hắn hộp đàn anh đang đeo trên lưng: "Trông cho kĩ vào đấy, lỡ làm mất thứ gì thì tôi chặt cậu thành từng mảnh ném xuống biển!"
"..."
Sau khi đưa hộp đàn cho Trương Phong, anh và Tống Tư Tư bắt taxi ở ven đường rồi rời đi.
…………
Nhưng đúng lúc này, một người mặc đồ đen xuất hiện phía sau cây to, nhìn thẳng vào bóng lưng hai người đang đi vào.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Mạc Phong đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.
"Chú sao vậy?"
Anh cau mày nhìn người đàn ông trung niên mặc áo da đen đang bước ra từ phía sau cây: "Người đàn ông đó có vấn đề!"