Nghe con gái từ chối ra ngoài ăn, bà Tống liền bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai Tống Thi Vũ và nói nhỏ: "Con luôn nói rằng người nhà không coi con ra gì, lần này họ cho con một cơ hội để kéo mối quan hệ lại gần nhau hơn, sao con còn không ra ngoài? Mẹ thì thôi không ra nữa, trong này còn có rất nhiều việc phải làm, con mau đi cùng bố ra ngoài đi!”
"Nhưng mẹ... Con... con không muốn ăn cùng họ!", Tống Thi Vũ giậm chân và hừ lạnh nói.
Tống Thanh Sơn tiến lên nắm lấy cổ tay cô: “Đi thôi! Bác cả vẫn đang đợi kia kìa!"
"Tự tôi đi được! Chuyện gì cũng nghe theo bác cả, ông không thể có chút chính kiến của riêng mình được à?", cô hất tay bố mình ra, lạnh lùng nói.
"..."
Lúc này ở sảnh trước sân.
Tống Thi Vũ chậm rãi từ ngoài cửa đi theo bố cô ra ngoài.
"Nào nào nào! Thi Vũ mau tới đây!", Tống Thanh Sơn vỗ tay, nhiệt tình nói.
Vẻ mặt của ông ta thật sự khiến người ta nhìn thấy mà buồn nôn, trước mặt một kiểu, đằng sau một kiểu, có trời mới biết lúc này ông ta nhiệt tình với Tống Thi Vũ như vậy là đang tính toán điều gì.
Cô kéo ghế ngồi xuống, nhưng người phụ nữ trung niên bên cạnh lại không vui: “Loại hèn mạt, ngồi xa tao ra, nhìn thấy mày là thấy phiền. Trông bộ dạng như con hồ ly tinh, ngoài việc dụ dỗ đàn ông thì còn biết làm gì?”
"Câm miệng! A Phượng, xin lỗi Thi Vũ đi! Nói thế nào con bé cũng là cháu gái của bà mà bà lại mắng nó như vậy à!", Tống Thanh Sơn tức giận hét lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, người phụ nữ trung niên vừa chửi bới cũng sững sờ: "Anh cả, anh làm sao vậy? Nó vốn là đồ hèn mạt mà, nó chỉ là lỗi do chú ba uống say rồi gây ra thôi, không đáng sống trên cõi đời này. Giờ lại còn bảo nó ăn cơm cùng với chúng ta, thật không biết là phúc khí đã tu bao đời nữa!”
Nghe vậy, Tống Thi Vũ lập tức đứng dậy, cúi đầu cười nhạt: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi còn có việc trong bếp chưa làm xong!"
“Đủ rồi!”, Tống Thanh Sơn tức giận đập bàn.
Mọi người vẫn đang ăn trong sân đổ dồn ánh mắt về đó, nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu.
"Từ nay về sau, nếu ai không tôn trọng Thi Vũ, thì có nghĩa là người đó không tôn trọng Tống Thanh Sơn tôi. Nếu ai nhằm vào con bé thì tôi sẽ nhằm vào người đó. Nghe đã hiểu chưa hả? A Phượng, xin lỗi đi!”
Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên nhìn ông ta và nói: "Anh cả…”
“Xin lỗi!”, Tống Thanh Sơn lại lạnh lùng hét lên.
Đừng nói là mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ngay cả Tống Thi Vũ cũng không hiểu nổi, trong lòng ông bác này đang tính toán gì vậy?
"Xin…xin lỗi..."
Tống Thi Vũ vội xua tay nói: "Mợ hai đừng nói như vậy, không sao đâu!”
“Thôi được rồi, mọi người đều là người một nhà, sau này đừng đấu qua đấu lại nữa, sẽ làm tổn hại đến quan hệ!”, Tống Vạn Sơn cũng vội vàng cười khổ.
Tống Vạn Sơn ngây thơ, thật sự cho rằng những người trong nhà này đã tiếp nhận Tống Thi Vũ liền vui vẻ, chủ động rót rượu: “Nào, anh cả, em rót rượu cho anh!"
Họ tùy tiện tán dóc, chủ yếu là hỏi Tống Thi Vũ làm gì ở Giang Hải, hỏi cô ấy đi làm như thế nào, phát triển ở Giang Hải ra sao, còn nói muốn phát triển thế lực của nhà họ Tống đến tận Giang Hải.
Trong khoảng thời gian Tống Thi Vũ rời khỏi Giang Hải, có lẽ cô ấy không biết giờ ở Giang Hải, Mạc Phong mới là người có tiếng nói cuối cùng. Nếu không được sự đồng ý của anh thì ngay cả cửa thành phố Giang Hải người nhà họ Tống cũng không thể bước vào.
Nhưng cô luôn cảm thấy rằng trong lời nói của Tống Thanh Sơn còn chứa đựng hàm ý khác!
"À... Thi Vũ này, thằng nhãi kia, à không không, chính là người bạn đến gặp cháu hôm nay, rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy?"
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Những gì ông ta làm trước đó chẳng qua chỉ là để che giấu, cái ông ta muốn hỏi chính là câu nói phía sau này.
Tống Thi Vũ ngượng ngùng cười: “Là bảo vệ của công ty cháu…”
"Bảo vệ? Cháu đừng đùa nữa, bản lĩnh của cậu ta như thế sao có thể chỉ là bảo vệ được!", Tống Thanh Sơn phản bác ngay lập tức.
Ngay cả Sở Nam Thiên cũng nói rồi, kỹ năng của đứa trẻ đó là không thể dò được, hơn nữa luôn cảm thấy trong cơ thể anh có một loại nội lực mãi mãi không thể dùng cạn!
Loại phương pháp tu luyện nội công đặc biệt này nhất định là của một cao nhân nào đó, cho nên ông ta lo lắng không biết có phải Mạc Phong là đệ tử thân truyền của một ông lớn nào đó hay không, Tống Thanh Sơn cũng muốn làm rõ chuyện này với Tống Thi Vũ nên mới khách sáo với cô như vậy.
Cho dù Tống Thanh Sơn không nói vậy, Tống Thi Vũ cũng hiểu được đạo lý này. Nhà họ Lục là một gia tộc lớn ở vùng duyên hải, hơn nữa ông cụ Lục nắm giữ quyền lực rất lớn, nếu đường ra bị chặn, Mạc Phong dù có chạy trốn ra biển cũng sẽ bị bắt lại thôi.
Mạc Phong đã có thể nghìn dặm xa xôi đến tận đây đã khiến cô rất vui rồi, cô sẽ không bao giờ để anh dính vào chuyện này nữa.
"Cháu...cháu biết...", Tống Thi Vũ bất đắc dĩ gật đầu.
Đừng nói là cô bất đắc dĩ, đổi lại là ai thì cũng sẽ không bằng lòng thôi. Để cô đi làm vật hi sinh, nhưng cuối cùng bản thân cô lại không hề có được một chút lợi ích nào, cô hoàn toàn chỉ là một công cụ trao đổi lợi ích của họ mà thôi.
Cả một gia đình lớn đang dùng bữa tại bàn ăn, nhưng Tống Thi Vũ hoàn toàn không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, mà cô cảm thấy họ rất xa lạ.
Họ chỉ sợ rằng hôm đó Mạc Phong sẽ đột ngột ra mặt làm loạn và phá vỡ kế hoạch của họ!