"Kiếm người cho tao! Nếu hôm nay không giã chết tên này thì tao sẽ viết ngược họ của mình!”, Vương Khôn ôm ngực hét lên.
Vốn dĩ hắn muốn gọi điện thoại, nhưng lại nhận ra trên máy bay không có tín hiệu nên lại càng tức với Mạc Phong hơn.
Người đàn ông lực lưỡng đang đỡ hắn nói: "Anh viết ngược tên mình thật chứ?”
“Mày…!”, Vương Khôn định đá vào người đàn ông lực lưỡng kia một cái, nhưng lồng ngực lại đau điếng lên.
Hắn bị Mạc Phong làm cho tức điên lên xong rồi lại bị tên đàn em này chọc giận. "Còn ngây ra đó làm gì, mau đỡ tao đi!”
Hai người mỗi người một bên trái một bên phải dìu Vương Khôn đi về phía khoang hạng nhất.
Ở khoang hạng phổ thông.
Mạc Phong di chuyển đến vị trí gần cửa sổ hơn, nhưng Ngũ Hân Duyệt lại cười tươi và sà lại gần anh: “Vừa rồi chú ngầu lắm đó! Chú tên gì vậy? Có thể kết bạn facebook được không?”
"Tôi ngầu? Ai mà không biết chuyện đó chứ? Tôi đã nói rồi, lớn tuổi rồi không yêu đương linh tinh, hơn nữa vừa rồi vì giúp nhóc mà tôi đã dây vào phiền phức, thế đã đủ lắm rồi!”, anh nhún vai cười nói.
Ngũ Hân Duyệt vẫn rất nhẫn nại, cô gái nghiêng người về phía trước: “Chú, chú có biết nhà họ Vương không?”
"Tôi không biết và cũng không muốn biết!”
"Nhà họ Vương có chút thế lực ở Nam Đô, chú phải cẩn thận một chút. Vừa rồi chú đã đánh Vương Khôn, chắc chắn anh ta sẽ trả thù. Lát nữa xuống máy bay tôi sẽ đưa chú rời khỏi đây!”!"Không cần!”
"..."
Mạc Phong vẫn giữ thái độ bình thản, làm màu thế này cũng hơi quá rồi thì phải?
Ngũ Hân Duyệt chu cái miệng lên như con chuột, tức giận quay đầu lại: “Thật đúng là không biết phân biệt phải trái!”
"Nhóc nói cái gì?”
"Khen chú đẹp trai đó!”
Chẳng mấy chốc, máy bay đã đến Nam Đô.
Phải thừa nhận rằng sự thịnh vượng của Nam Đô thực sự có thể so sánh với các đô thị quốc tế như Giang Hải, Yến Kinh.
Nghe nói một nửa công trình xây dựng ở đây không thể tách rời khỏi người phụ nữ huyền thoại tên là Bạch Như Nguyệt!
Hầu như không già trẻ lớn bé nào ở Nam Đô lại không biết đến Bạch Như Nguyệt, hơn nữa cô ấy thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí và thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện trên màn hình hiển thị trung tâm của quảng trường.
Một người phụ nữ như tiên nữ đã biến một thành phố nhỏ hạng ba vốn không giàu có trở thành một siêu đô thị hạng một.
Ở đây có rất nhiều nhà cao tầng, nếu nói mức độ thịnh vượng này cao hơn cả Giang Hải thì Mạc Phong cũng sẽ không phủ nhận, đây là thành phố lớn duy nhất kết hợp giữa việc xây dựng và phủ xanh cùng một lúc.
Đứng ở sân bay, Mạc Phong không khỏi hít vào một hơi thật sâu, anh có thể tìm thấy Bạch Như Nguyệt ở đâu trong chín quận, mười hai huyện của Nam Đô đây?
Đâu thể gặp ai cũng hỏi chứ?
"Này? Ông chú, chúng ta lại gặp nhau rồi, trùng hợp quá nhỉ! Chú muốn đi đâu, hay là tôi tiễn chú một đoạn nhé!”
Lúc này, giọng nói quyến rũ của Ngũ Hân Duyệt vang lên từ phía sau.
Mạc Phong xoa xoa thái dương, bất lực quay đầu lại: “Cô nhóc, đi theo tôi làm gì?”
Thế hệ 2x hiện giờ thực sự rất phiền phức, nhất là kiểu con gái mười sáu mười bảy tuổi này. Thấy bộ dạng đầy vẻ sùng bái mình của cô bé, cơn giận trong lòng Mạc Phong chợt tiêu tan.
Nhìn thấy cô bé cười ngọt ngào như vậy, Mạc Phong không cảm thấy giận nữa. Nếu không phải lần này ra ngoài vội vàng, có lẽ anh đã để cô gái nhỏ này đưa anh đi khắp Nam Đô tham quan một vòng rồi.
"Tôi đến đây để tìm Bạch Như Nguyệt! Nhóc có biết tìm cô ấy ở đâu không?”, lúc này Mạc Phong khẽ cười và hỏi cô gái.
Ngũ Hân Duyệt không nhịn được liền cười khúc khích: “Wow, chú này, phải công nhận là chú cười lên trông rất đẹp trai đó! Có điều chú muốn tìm Bạch Như Nguyệt thì cũng đơn giản, cứ lượn lờ trong thành phố, chốc chốc lại có thể nhìn thấy chị ấy thôi. Thường thì người ta nhìn thấy chị ấy đi trên đường sẽ xúm lại xin chữ ký, có điều bây giờ hình như chị ấy ra ngoài đều mang theo vệ sĩ thì phải. Chú là fan của chị ấy à? Được đó chú, ngần này tuổi rồi mà còn theo đuổi ngôi sao nữa cơ!”
"..."
Theo đuổi ngôi sao?
Nghĩ cũng đúng, Bạch Như Nguyệt thường xuyên xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ, nói là ngôi sao cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa cô ấy còn là người hoàn toàn không có scandal, không ai dám dây vào.
Chưa nói đến việc Bạch Như Nguyệt đã có bao nhiêu cống hiến cho Hoa Hạ mà ngay cả ông nội của người ta cũng đã là một nhân vật không thể dây vào được rồi.
Hơn nữa ông cụ Bạch vẫn còn sống, nay đã hơn chín mươi tuổi rồi, cơ thể ông cụ vẫn còn rất săn chắc!
Vốn dĩ nhà họ Bạch ở Yến Kinh, nếu như lúc trước ông cụ Bạch không vội vàng muốn rút lui, chưa biết chừng hiện giờ nhà họ Bạch cũng được coi là quý tộc, hoàng gia ở Yến Kinh ấy chứ.
Vì không chịu nổi những cuộc đấu đá gia tộc ở Yến Kinh nên thế kỷ trước ông cụ Bạch đã đưa gia đình mình đến Nam Đô để định cư.
Đương nhiên, sau đó đã xuất hiện một nhân vật như Bạch Như Nguyệt, cũng là người trực tiếp đưa nhà họ Bạch xếp vào gia tộc hạng nhất, thậm chí thực lực còn vượt xa cái gọi là hào môn ở Yến Kinh.
Ảnh hưởng của nhà họ Bạch ở phía Nam còn lớn hơn nhiều so với các gia tộc lớn ở Yến Kinh. Ở phía Nam, nhà họ Bạch chỉ quan tâm đến mỗi nhà họ Bạch, không quan tâm đến quý tộc hoàng gia gì cả. Ngay cả thiên tử đến cũng phải nể mặt nhà họ Bạch.
Mạc Phong nghe thế thì không khỏi bật cười, anh chỉ lắc đầu đi về phía ven đường, không có thời gian để dây dưa với cô gái nhỏ này. Bây giờ anh muốn đi mua một tấm bản đồ liên quan đến thành phố Nam Đô, chỉ cần tìm thấy vị trí trung tâm, có lẽ có thể tìm thấy Bạch Như Nguyệt.
Tuy là một nữ cường rất xinh đẹp và quyền lực, nhưng anh cũng không phải fan của cô ấy.
"Chú! Mau chạy đi! Chú không đánh lại bọn họ đâu!”, Ngũ Hân Duyệt kêu lên: “Đừng lo cho tôi, anh ta không dám làm gì tôi đâu!”
"Tôi có lo cho nhóc đâu!”
"..."
Đám người ồ ạt xông tới, hơn ba mươi tên vây quanh anh.
Ngay cả mấy chú bảo vệ cũng không dám ngăn cản trận chiến như thế này, không ít người xung quanh cũng đứng lại xem náo nhiệt, dường như họ không thường xuyên gặp những chuyện ly kỳ như thế này.
Có điều nghĩ cũng phải thôi, trị an ở Nam Đô có lẽ khá tốt. Dù sao thì đây cũng là thành phố lớn, nếu chốc chốc lại gặp cảnh chém chém giết giết thì đâu ra thể thống gì nữa, thế có khác nào tát vào mặt nhà họ Bạch đâu?