Nhưng cho dù như thế nào, Bạch Doanh đã nói thân thể của anh không thể cấy được trùng độc thì đây là chuyện tốt, ít nhất sau này anh sẽ không sợ những thứ này nữa.
Trước đó anh vẫn luôn cảnh giác với cô gái này, vì sợ cô ta sẽ hạ độc mình, hóa ra không phải cô ta lương thiện chưa ra tay, mà là vì không thể cấy được nó vào người anh!
"Phải rồi, gã này đến tìm cô để kết hôn hả? Cô còn nhỏ như vậy mà đã bị ép cưới à, còn chưa thành niên mà!", Mạc Phong không khỏi ngạc nhiên nhìn cô ta và hỏi.
Bạch Doanh thở dài, hờn dỗi nói: "Hẳn là nhà bọn họ lại gây áp lực cho bà nội tôi. Có lẽ trong nhà xảy ra chuyện rồi, vậy nên rốt cuộc bao giờ anh mới về Nam Khương với tôi đây? Cơ thể anh không thể cấy được trùng độc, anh còn có gì phải sợ nữa đây?”
"À nhưng, tại sao tôi nhất định phải về Nam Khương với cô? Giữa hai chúng ta đâu có quan hệ gì?” "Có phải chúng ta nảy sinh quan hệ gì thì anh sẽ đồng ý về Nam Khương với tôi không?”
"Cũng có thể hiểu như vậy!”
"..."
Nói rồi Bạch Doanh liền kéo anh về phía cổng khu dân cư, Mạc Phong ngẩn ra nhìn cô ta: “Cô làm gì vậy?"
"Ra khách sạn!”
"What? Cô đừng giỡn nữa!”
Mạc Phong hất tay Bạch Doanh ra, anh còn đang chuẩn bị đến Vùng duyên hải, e rằng khi đó sẽ xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt, anh còn đang lo sức mình không đủ đây.!Tiếp theo phải cần thêm một tháng nữa để tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục đến đỉnh cao, lúc đó chỉ sợ Tống Thi Vũ đã bị ông già kia hủy hoại rồi!
Bạch Doanh quay đầu lại và sững sờ: "Này, không phải anh vừa tự mình nói hay sao? Hơn nữa tôi cũng xinh đẹp, cơ thể cũng đẹp nữa, hơn nữa…tôi…tôi còn chưa có bạn trai bao giờ…thế mà anh vẫn không đồng ý sao?”
"Cô vẫn còn nhỏ, vẫn nên để thứ quan trọng nhất của một cô gái dành cho người tốt nhất đi! Thôi được rồi, muộn rồi, về nhà thôi!”, Mạc Phong khẽ vẫy tay cười nói.
Nói xong, anh sải bước đi về hướng biệt thự, chỉ còn lại Bạch Doanh đứng đó với vẻ mặt sững sờ.
Mình…như thế này là bị chê phải không?
Cô ta lấy gương ra soi, gương mặt xinh xắn, cơ thể cũng rất nóng bỏng, vậy mà anh chàng này lại không có hứng thú chút nào sao?
Lúc này trong lòng Bạch Doanh chợt dấy lên sự bực bội, những người đàn ông khác đều nghĩ đủ cách để được ngủ với cô ta, nhưng cô ta đã dâng đến tận cửa rồi mà tên này lại không đồng ý!
"Đồ khốn kiếp! Nếu như không phải vì tôi không cấy được trùng độc vào người anh thì tôi nhất định sẽ bắt anh phải ngoan ngoãn theo tôi về Nam Khương!”, Bạch Doanh tức giận giậm chân nói.
Khi Mạc Phong quay trở về biệt thự thì thấy mấy cô gái kia đang ngồi xổm ngả nghiêng trên nền nhà. Tác dụng của chú an hồn trước đó vẫn còn.
“Mấy người không sao chứ?”, anh sải bước nhìn về phía mấy người đó, tất cả đều đờ đẫn như đang ngủ, nhưng lại không phải đang ngủ, ánh mắt họ nhìn Mạc Phong vô hồn.
Bạch Doanh từ ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh này mới chợt vỗ trán: “Sao tôi lại quên mất bọn họ nhỉ! Anh bịt tai lại!”
Tác dụng của chú an hồn cũng giống như loại nước ngoan ngoãn bán ở ngoài thị trường, có thể khiến não bộ con người không chịu sự khống chế trong một thời gian ngắn.
Hiệu quả của tiếng sáo này có thể kéo dài một hai giờ, thậm chí có người có thể đến một ngày. Bạch Doanh lấy sáo ra và thổi lên tiếng sáo du dương trầm bổng.
Tiếng sáo khiến người nghe cảm thấy thật thư thái! Cứ như thể mọi thứ phiền phức đã được trút bỏ và lặng lẽ trôi đi theo sóng nước.
Một lúc sau, tiếng sáo mới dừng lại, Thương Hồng và những người khác cũng trở lại bình thường.
"Đau đầu quá, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạc Phong chỉ cười: “Không có gì, thời gian này trời lạnh, mọi người cũng mệt mỏi lắm rồi!”
“Hình như vừa rồi tôi có nghe thấy tiếng sáo, nghe khá hay!”, Mục Thu Nghi xoa xoa thái dương, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên và khẽ nói.
Bạch Doanh cũng bước tới vội vàng giải thích, tóm lại là cả hai đều biết ý cố gắng lảng tránh không nói đến những chuyện xảy ra trước đó.
Thương Hồng có thể ý thức được là chuyện gì nhưng cũng không hỏi quá nhiều, bởi vì cô ấy biết những chuyện này mình cũng không giúp được, có hỏi cũng như không.
Sau bữa tối, Mạc Phong thu dọn đồ đạc trong phòng.
“Anh lại đi đâu à?”, Mục Thu Nghi đứng ở cửa ngạc nhiên nhìn anh.
Anh không quay đầu nhìn lại mà lấy ba lô ra, tiếp tục nhét quần áo vào: “Anh đến Vùng duyên hải một chuyến!”
"Đến Vùng duyên hải? Để tìm Thi Vũ sao?”
"Ừ! Anh phải đi đón cô ấy về!”
"Tôi đi với anh!”
…
Lúc này, Mạc Phong để ba lô sang một bên, mỉm cười nói: “Em đừng đùa nữa, bây giờ công ty đang cần em, anh đi đón cô ấy về là được rồi!”
“Có phải anh đang có chuyện gì giấu tôi đúng không?”, Mục Thu Nghi nhìn anh và cảnh giác nói.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, hai người đã sống chung dưới một mái nhà quá lâu rồi nên rất hiểu nhau, nếu như Mạc Phong cứ hô hô ha ha thì có nghĩa là chuyện cũng không có gì to tát, anh có thể tùy tiện giải quyết.
Ngược lại, khi anh biểu hiện bình tĩnh thì lại chứng tỏ đang có phiền phức rất lớn.
Mục Thu Nghi nhận lấy và nhìn anh đầy khó hiểu: “Cái này…là cái gì vậy?”
"Đó là thiết bị báo động do Tiểu Hải chế tạo. Nếu gặp trường hợp khẩn cấp thì em hãy nhấn nút. Không chỉ mấy người Tiểu Hải có thể nhận được tin nhắn mà ngay cả đồn cảnh sát Giang Hải cũng có thể nhận được báo động. Anh cũng sẽ bố trí người của hội Hắc Long ở quanh đây, muộn quá thì mọi người đừng ra ngoài!”