Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 471




Đúng vậy! Mạc Phong để lộ ra ngoài thì được lợi gì chứ? Đương nhiên là anh che giấu cho ông cụ rồi.

“Nói cũng phải! Thế nhưng thằng nhóc như cháu chứa một bụng toàn mưu mô, sao hôm nay tới sớm thế? Hơn nữa còn mua cả đống đồ ngon!”, Thường Vân Sam liếc nhìn những món đồ trong tay anh và nuốt nước bọt.

Anh gãi đầu cường ngượng ngùng: “Sư thúc, cháu tìm ông có chút việc cần thương lượng. Vừa ăn vừa nói đi ạ!”

“Đừng thế. Cháu nói đi rồi ông ăn, không ông không dám ăn đâu. Đầu ông nảy số không nhanh bằng cháu nhưng đừng tưởng là ông ngốc. Ăn vào rồi chẳng lẽ lại nhả ra. Lần trước cháu dùng đúng bài này lừa của ông mấy lọ linh dược. Lần này cũng thế à?”

“…” Vụt!

Mạc Phong dồn khí xuống hai chân, gió bỗng nổi lên trong khoảng sân.

Anh đang phóng nội lực ra bên ngoài. Thường Vân Sam chau mày. Thằng nhóc này định làm gì vậy? Không cho đan dược thì định làm liều sao? Đây đâu phải phong cách của thằng nhóc chứ!

Trước giờ ông luôn tưởng rằng Mạc Phong giống như kẹo mè xửng, càng nhai càng thấy ngon nhưng không phải loại đầu óc đơn giản. Ông cũng rất rõ việc được cho ăn một bữa ngon và ăn nhiều bữa ngon khác nhau như thế nào.

Mấu chốt là thằng nhóc này cũng không thể nào đánh thắng nổi ông mà.

Phụp!

Ấy thế nhưng...

Mạc Phong bỗng quỳ phụp xuống chắp tay đầy cung kính.

“Sư thúc ở trên hãy nhận của cháu một lạy!”!Thường Vân Sam sững sờ. Ông có thể tính toán được mọi sự trên trời dưới biển nhưng lại không thể hiểu nổi gã này đang nghĩ cái quái gì trong đầu! Sao thằng nhóc lại có thể làm ra những chuyện khó hiểu như vậy chứ!

“Cháu bớt mấy cái trò hình thức này lại, có gì cứ nói thẳng ra!”

Anh chắp tay gật đầu: “Có khả năng cháu phải đi duyên hải một chuyến, không biết khi nào mới về được, có thể là mười ngày, nửa tháng nên cháu lo Giang Hải sẽ bạo loạn. Nếu như phiền phức ập tới, cháu xin sư thúc hãy ra mặt ạ!”

“Đi duyên hải? Vì phụ nữ à?”

“Vâng!”

“…”

Mạc Phong trả lời không chút do dự. Chín mươi phần trăm những chuyện đàn ông làm đều vì phụ nữ. Điều đó không có gì là kỳ lạ cả.

“Duyên hải…nhà họ Tống sao?”, Thường Vân Sam nói với vẻ thản nhiên.

Lần này đến lượt Mạc Phong cảm thấy kinh ngạc. Ông nội này cái gì cũng biết sao?

“Ối giời! Thật hay đùa vậy à? Như vậy mà ông cũng bói ra sao?”, anh nhìn ông cụ với vẻ kinh hãi.

Thường Vân Sam nhếch miệng cười xùy: “Ha ha, lão phu trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có gì mà không biết? Đàn ông không phải hành động vì chuyện đó thì vì cái gì. Nhà họ Tống không dễ dây vào đâu, thực lực của họ ở thành phố Long Môn cực mạnh. Cháu đừng tới đó mà nộp mạng. Thiên hạ này đầy phụ nữ tìm đâu mà chẳng có!”

Rõ ràng là ông ấy đoán ra được mục đích của Mạc Phong. Duyên hải không phải là địa bàn của anh mà là một tỉnh khác. Tới gây chuyện ở địa bàn của người khác thì chắc chắn sẽ bị ăn đòn không hề nhẹ.

Đương nhiên Mạc Phong biết, chỉ cần một cao thủ của nhà họ Tống thôi cũng đã khó giải quyết rồi. Nếu nhà họ Lục cũng ra tay thì rõ ràng là khó càng thêm khó.

Nhưng anh không thể không đi. Con người anh không có ưu điểm gì ngoài trọng tình trọng nghĩa.

“Chuyện đó thì ông không cần phải lo, cháu đã dám đi thì đương nhiên là tự tin có thể trở về. Nhưng cháu xin sư thúc hãy trấn áp Giang Hải giúp cháu!”, anh chắp tay cung kính nói.

Thường Vân Sam nghe thấy vậy bèn lắc đầu: “Nhất định phải đi sao?”

“Nhất định phải đi ạ!”

“Tính tình của cháu giống hệt bố, thôi được! Đã là sư thúc thì ông cũng tặng cháu một món quà!”

“…”

Nói xong Thường Vân Sam bèn đứng dậy bẻ một cành cây.

“Ông biết nhất định cháu sẽ mang theo kiếm Tàn Uyên. Đã có kiếm tốt thì phải có kiếm pháp xịn để tránh nói sư thúc keo kiệt!’, ông quay đầu liếc nhìn Mạc Phong và khẽ cười: “Chiêu thức khá phức tạp, ông chỉ thực hiện một lần, cháu phải nhìn cho kỹ nhé!”

Vụt!

Vừa dứt lời, anh bỗng cảm thấy tiếng khí tức gào thét vang lên.

Một cành cây mà có thể phát ra sát khí ghê gớm như vậy, hơn nữa còn phát ra cả âm thanh leng keng

Vụt!

Thủ pháp được thực hiện liền mạch. Cành cây như biến thành một cây kiếm sắc bén. Ông múa kiếm bằng một tay. Một luồng sức mạnh chém lên bức tường tạo thành một vệt sâu hoắm.

Ông nhảy lên, đám lá khô rơi dưới đất cũng bắt đầu nhảy múa.

Toàn bộ lá khô tụ lại và dần hình thành một thanh kiếm.

Ầm!

Một đòn giáng xuống.

Cả khoảng sân lập tức phát ra âm thanh nặng nề. Có cảm giác như cả mặt đất cũng rung chuyển, thổi rạp cả đám cỏ cây hoa lá ở trong sân.

Mạc Phong cũng bị làn sức mạnh đẩy lùi ra phía sau.

“Khụ khụ! Cái quái gì thế này, sao giống bom nổ thế ạ!”, Mạc Phong ho sặc sụa và nheo mắt.

Trước mặt bụi cát bay mịt mù không thể nào mở mắt ra nổi.

Thường Vân Sam chắp tay sau lung. Tay ông vẫn cầm cành cây, Mạc Phong nghi ngờ không biết có phải vừa rồi ông ấy đã đổi vũ khí nhân lúc anh không mở nổi mắt hay không.

Nếu không thì sao cành cây kia lại có được uy lực kinh khủng như vậy chứ?

“Kiếm pháp vừa thể hiện cho cháu xem được gọi là kiếm pháp Long Tuyền. Là một kiếm pháp rất phức tạp. Nhưng nếu cháu học được thì đủ để dùng khi tới duyên hải! Dù đánh không thắng thì cũng bảo toàn được tính mạng!”, ông cụ lấy tay móc mũi cười hì hì.

Trong đầu Mạc Phong nhanh chóng nhớ lại hình ảnh kiếm pháp vừa nãy. Anh không khỏi co giật khóe miệng: “Kiếm pháp Long Tuyền sao? Sao nghe quen vậy ạ! Hình như cháu đã nghe thấy ở đâu rồi!”

“Tới Nam Đô tìm Bạch Như Nguyệt giúp ông, đưa viên thuốc này cho Bạch Như Nguyệt, bảo cô ấy đừng cử người tới tìm ông nữa!”

“…”

Nói xong ông lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra. Mạc Phong đổ ra xem thì thấy bên trong chỉ có một viên đan dược bé xíu.