Rượu này lại có thể hấp dẫn nhiều người tới cướp như vậy, xem ra thật sự không phải đồ bình thường. Đột nhiên anh cảm thấy đem tặng hết chỗ này cho ông già có vẻ hơi đáng tiếc.
"Này! Anh chỉ quan tâm đến rượu này thôi sao? Hoàn toàn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”, Từ Giai Nhiên bĩu môi và khịt mũi.
Mạc Phong trừng mắt nhìn cô rồi tức giận nói: "Cô lên xe tự lái rời khỏi đây đi!”
"Muốn đi? Ha ha ha ha, nhóc con, tôi thấy cậu cũng là người luyện võ, lẽ nào cậu không phát hiện ra là mình đang ở trong Ám Nhiên Tiêu Hồn Trận của tôi rồi hay sao?”, lão đạo sĩ mặc áo choàng dài màu xám cười khẩy nói.
Đột nhiên, một luồng sát khí nổi lên từ phía sau lưng anh. Mạc Phong lập tức làm động tác lộn ngược, bỗng một chuỗi hạt Phật văng ra, khi chạm đất tạo thành một lỗ hổng lớn.
"Chết tiệt! Cái quái gì thế này!”, anh lau mồ hôi lạnh rồi trầm giọng nói.
Gã Hoa hòa thượng ở phía sau cũng từ từ bước ra: “Thí chủ, Phật tổ từng nói đồ tốt nên để người đời cùng hưởng, cậu để lại vò rượu, chúng tôi sẽ để cậu qua cầu!”
“Vậy nếu tôi không làm thế thì sao?”, Mạc Phong phất tay áo, cầm con dao bướm trong tay và trầm giọng nói.
Đạo sĩ áo choàng xám khoát tay áo đi tới: "Không ư? Cậu cho rằng cậu có quyền lựa chọn à? Trong trận pháp này, tôi muốn bóp chết cậu thực dễ như nghiền nát một con kiến!”
"..."
Mạc Phong khẽ nhíu mày, xem ra hai người này thật không đơn giản! Nhất là gã hòa thượng đang tươi cười này, đừng nhìn vẻ mặt tử tế của ông ta, đây đích thực là một kẻ sát nhân giết người không chớp mắt.
"Các người có đến mức phải như thế này chỉ vì một vò rượu không? Ông là hòa thượng, ông là đạo sĩ, lẽ nào uống rượu không phải là phá giới sao?”
Đạo sĩ áo choàng cười khẩy nói: "Xin lỗi nhé, tôi hoàn tục rồi!”!"Rượu thịt đã qua ruột, Phật giữ ở trong lòng! Chỉ cần trong lòng có Phật thì uống rượu hay ăn thịt sao có thể coi là phá giới được chứ?”
Miệng Mạc Phong khẽ co giật: “Bà nội ông, nói câu này mà không biết ngại? Ở đây là Giang Hải, tôi không tin là các ông lại dám cố tình cướp bóc!”
Vút!
Đột nhiên có một âm thanh như sấm sét nổ ra trong không khí.
Chỉ thấy trong tay đạo sĩ mặc áo choàng có thêm một cây roi vung lên như sấm sét, hơn nữa thỉnh thoảng lại chớp nháy như có điện.
Bảo bối!
Mạc Phong lập tức cảm thấy đây cũng là bảo bối, hơn nữa không thua kém gì thanh kiếm ‘Tàn Uyên’ của mình.
Còn cả chuỗi hạt Phật trong tay gã Hoa hòa thượng vừa rồi cũng không phải là vật tầm thường, nó chạm đất có thể tạo thành dấu ấn trên nền bê tông dày như vậy, có lẽ cũng là một bảo vật.
"Nhóc con! Tôi hỏi cậu lần cuối, có đưa hay không? Chiếc roi kinh lôi này nếu đánh lên người chẳng những có thể khiến da thịt bị tổn thương mà còn có thể khiến cho con người hồn bay phách lạc. Tôi sẽ khiến cậu không có cả cơ hội được đầu thai!”
Mạc Phong cười khinh thường, hai tay chắp sau lưng và nói: “Con người tôi hận nhất là bị người khác uy hiếp! Nhất là bị uy hiếp trên lãnh địa của chính mình!”
"Vậy thì đừng trách chúng tôi!”
"..."
…
Lúc này ở bên ngoài cầu lớn Hoàn Giang, Giang Hải.
Trương Phong đang cầm trên tay một chiếc la bàn, chiếc kim trên đó không ngừng chỉ về một hướng, cho thấy Mạc Phong đã dừng lại ở một vị trí nào đó trước mặt, rất có thể là anh đang gặp phiền phức.
"Bác tài ơi, có thể nhanh hơn chút nữa được không?”
Tài xế taxi nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Thằng nhóc này, cậu có chuyện gì gấp sao? Tôi đã lái đến một trăm hai mươi cây rồi đấy, vừa rồi mới vượt đèn đỏ xong, cậu lại còn muốn nhanh hơn nữa à?”
"Đây là tiền nộp phạt, phiền chú nhanh hơn chút nữa, cháu thực sự có chuyện gấp lắm!”
Hắn lấy trong túi ra tờ năm trăm tệ rồi đưa cho bác tài, van xin nói.
Đột nhiên, kim la bàn trong tay Trương Phong quay rất nhanh.
"Hỏng rồi! Long khí đã tiêu tan, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Một chiếc taxi khác đang theo đuôi chiếc taxi này.
Bạch Doanh đang ngồi trong xe, viên đá khắc hình rồng mà cô ta đang cầm trên tay lúc này đã sáng bừng lên.
"Mình biết là thứ này đang ở Giang Hải mà!”
Thứ trên tay cô gái là một thứ có thể cảm nhận được vị trí của long khí, khi cô ta còn ở Nam Khương, bà nội cô ta đã bói biết được long khí ở đâu, nên cô ta đã đi ô tô đến thẳng Giang Hải.
Sau khi đến Giang Hải, cô ta đã lang thang trong thành phố rất lâu, chỉ cần long khí xuất hiện, trong vòng mười kilomet sẽ có cảm ứng, hơn nữa lần này phản ứng mạnh như vậy, e rằng khoảng cách cũng không còn xa nữa!
…
Trên cầu Hoàn Giang.
Phụt!
Một viên hạt Phật vụt ra như một viên đạn, đánh vào chính giữa cột sống lưng của Mạc Phong.
"Mạc Phong!”
Từ Giai Nhiên lăn cửa kính xe xuống kêu lên một tiếng, đôi mắt cô bắt đầu ngấn lệ.
“Đừng ra đây!”, anh ngẩng đầu tức giận hét lên.
Đạo sĩ mặc áo choàng dài vung roi trong tay, cười khẩy nói: “Ha ha! Có phải cậu cảm thấy khí lực của mình càng ngày càng yếu hay không? Nói thật cho cậu biết, trận pháp này là chuyên dùng để làm tiêu hao nội lực của cậu! Còn nữa…nhắc cậu một câu, chuỗi hạt Phật của gã hòa thượng chết tiệt kia không phải vật tầm thường đâu, đó là pháp khí loại một tên là Cửu Long Châu, cậu không đánh lại được đâu!”
"Cửu Long Châu! Xùy, vô cùng bình thường!”, Mạc Phong lau khóe miệng, cười khẩy nói.
Anh lật người và ngồi xếp bằng trên mặt đất, chắp hai tay vào với nhau, cảm nhận sự lưu thông của các kinh mạch trên và dưới khắp cơ thể bằng một hơi thở sâu.
Rất rõ ràng là gã hòa thượng đã nhận ra chiêu vừa rồi mà Mạc Phong sử dụng, trước đây trong trận đại chiến trung nguyên loạn Bát vương có xuất hiện tám loại tuyệt kỹ, trong đó có Càn Long Quyết.
Càn Long Quyết có thể hấp thụ năng lượng của cỏ cây hoa lá xung quanh để tự bổ sung sức lực cho bản thân, rất nhiều người đã từng muốn có được kungfu này, chỉ có điều năm đó ngoài Nhạn Nam Sơn đã sử dụng nó ra thì sau đấy không còn xuất hiện nữa.
Chiêu thức vừa rồi của Mạc Phong chính là Phi long tại thiên trong Càn Long Quyết!
Nghe thấy gã hòa thượng trực tiếp gọi tên sư phụ mình, có lẽ hai người quen biết nhau, nhưng có vẻ như họ không phải bạn bè.