“Ơ à... chúng tôi chỉ là... bạn bè thôi!”, Mạc Phong ngượng ngùng cười và vội vàng giải thích.
Nhưng phản ứng của Mộ Dung Trầm Chương thật sự quá bình tĩnh!
"Tùy thôi!”
Sau đó, anh ta đưa người của mình sải bước vào trong đại sảnh.
Mẹ kiếp!
Tùy thôi?
Câu nói "tùy thôi" này quả thực khiến Mạc Phong kinh ngạc, cho dù không thích Từ Giai Nhiên thì cũng không đến mức thờ ơ như vậy chứ?
"Được rồi, chúng ta cũng vào đi! Bây giờ anh đã là người số một ở Giang Hải này rồi, còn sợ anh ta hay sao?”
Mạc Phong nói đầy vẻ cạn lời: "Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là quân tử thì không cướp đoạt thứ mà người khác yêu thích!”
"Nhưng tôi cũng không phải thứ anh ta yêu thích!”
"Ờ... chuyện này...!”
"..."
Từ Giai Nhiên vẫn bấu lấy tay anh, trông vui vẻ giống như một cô bé nhặt được kẹo vậy.
Vào sảnh đấu giá, cô gái ngồi luôn bên cạnh Mạc Phong.
Thật ra nói thực là anh không muốn gần gũi quá với Từ Giai Nhiên, trông cứ như kiểu anh cướp đoạt thứ của người khác vậy. Nếu như để nhà Mộ Dung biết được lại hận anh thì phải làm sao đây?
Mất tất cả chỉ vì một người phụ nữ ư?
Mạc Phong không ngừng tránh sang một bên, nhưng Từ Giai Nhiên cũng cứ đi theo anh, tóm lại cô ấy nhất định phải ngồi bên cạnh anh mới chịu.
"Anh không muốn ở cùng một chỗ với tôi đến như thế sao? Anh nhìn xem có bao nhiêu người đang muốn bắt chuyện với tôi, không biết có bao nhiêu người muốn ngồi cùng tôi. Người ta là con gái, anh không thể giữ cho tôi chút thể diện được à? Tôi đã bám dính anh như thế này rồi, anh như thế bảo người ta nhìn tôi như thế nào đây?”, Từ Giai Nhiên nhéo vào eo anh một cái thật mạnh và nhỏ giọng nói.
Thực sự không biết đàn bà con gái nghĩ gì, tại sao cứ thích nhéo vào chỗ đó nhỉ, bản năng sao?
Mạc Phong đau quá vội vàng xin tha: “Được rồi được rồi, bà cô ơi, tôi để cô ngồi cạnh tôi đã được chưa?”
"Thế còn tạm được!”
Cô ấy lập tức hết giận, thế này cũng dễ dỗ dành quá rồi nhỉ?
Thật ra, nhìn chung Từ Giai Nhiên cũng không làm gì tổn hại đến anh, ngược lại, cô ấy vẫn đang âm thầm giúp đỡ anh, nhưng dù sao thì Mạc Phong cũng không thể gạt bỏ hết sự đề phòng với cô ấy.
Một người phụ nữ có thể giúp bạn đạt đến đỉnh cao của cuộc sống thì cũng có thể đẩy bạn xuống vực thẳm!
Tóm lại, có lòng phòng bị là điều tất yếu, cho dù Từ Giai Nhiên có dâng hiến thân mình cho anh, Mạc Phong cũng vẫn phải cẩn thận đề phòng, dù sao anh cũng không thể để cái mạng này đi đứt ở nơi này được.
Chính vì không dễ tin người nên anh mới có thể sống đến tận bây giờ. Trước đây không phải là anh chưa từng gặp phải sự phản bội, điều này càng làm cho anh cảm thấy cảnh giác hơn với một số người xung quanh, càng thân thiết thì anh càng phải đề phòng.
Người có thể cứa dao vào tim bạn thường chính là người bạn tin tưởng nhất!
Cuộc đấu giá bắt đầu.
Tất cả các vị khách đều đang tìm một chỗ tốt để ngồi, và thứ đầu tiên được đưa ra để đấu giá chính là Văn vật Núi Đỏ.
Nó có lịch sử hơn năm nghìn năm, được coi là lô sản phẩm công nghiệp đầu tiên trong lịch sử loài người sử dụng ngọc bích để chế tạo thành, loại ngọc này không chỉ là loại thượng đẳng mà bên trong thậm chí còn có dấu vết của magma núi lửa, bây giờ không thể tìm thấy được nữa.
Thứ được bán đấu giá là một thanh kiếm ngọc!
Có lẽ nó là một vật trang trí, nếu không thì làm sao mà viên ngọc này có thể được chế tạo thành vũ khí vào thời điểm đó.
Giá khởi điểm, hai mươi triệu tệ!
Mạc Phong không hứng thú lắm với thứ này nên chỉ quan sát, nhưng có mấy ông chủ có vẻ rất thích thứ này, đấu giá đến tận hơn ba mươi triệu tệ mới dừng lại.
Nhưng Từ Giai Nhiên thì khác, cô ấy sẽ đấu giá những gì cô ấy thích, thật đúng là có tiền muốn làm gì thì làm.
Ví dụ, sau đấy cô ấy đã đấu giá một chiếc kẹp tóc bằng vàng của nữ hoàng hoàng gia đế quốc mặt trời không bao giờ lặn ở châu Âu với giá hơn sáu triệu tệ, đơn giản chỉ vì trông nó đẹp!
Thế nên, tiền lúc này thực ra chỉ là con số, có lẽ giờ Mạc Phong mở quán ăn làm chơi chơi một năm kiếm chục triệu tệ cũng dễ thôi.
Nhưng dưới tình huống này, đấu giá những mấy chục triệu tệ, anh còn không có tư cách để nói chuyện!
Đúng là anh cũng chưa thấy có thứ gì cảm thấy hứng thú, nhưng vấn đề là ví tiền của anh cũng không ủng hộ tính cách tùy tiện của anh.
“Anh thích thứ gì tôi mua cho anh!”, Từ Giai Nhiên quay đầu lại nhìn anh cười khúc khích.
Mạc Phong không khỏi bất lực nói: "Không cần! Dù sao tôi cũng là đàn ông, sao có thể lấy đồ của cô được. Chỉ cần qua thời gian này, các kênh bán hàng được đả thông là tôi sẽ có tiền”.
"Ủa, anh khách sáo thế làm gì, cứ xem như tôi bao anh đi!”
"..."
Thực ra Mạc Phong đã sớm miễn dịch khi nghe những lời như vậy, sao phụ nữ cứ muốn bao anh nhỉ?
Anh giống một kẻ bám váy phụ nữ như vậy sao?
Trước đây có một người con gái của một tù trưởng, gia đình có mỏ vàng và mỏ dầu. Tài sản của gia tộc này ước tính khoảng hai ba trăm tỷ tệ.
Hơn nữa người con gái đó cũng rất đẹp, làn da trắng và đôi chân dài tuyệt đẹp, cô ấy giống như một công chúa vùng Mông Cổ vậy, trông hơi khác với người Hoa Hạ, ngũ quan góc cạnh.
Khi đó người ta còn nói rằng một năm sẽ đưa cho anh một trăm triệu tệ, anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần đi ăn đi chơi với cô ấy là được.
Có thể đây là ước mơ của hầu hết đàn ông, nhưng đây không phải là ước mơ của Mạc Phong, anh có muốn ăn uống vui chơi thì cũng sẽ không dựa vào đàn bà.
Kể cả Thương Hồng hay Dương Thái Nhi cũng đều từng nói với anh như vậy, bảo anh không cần phải nhọc nhằn trên chiến trường mưa bom bão đạn nữa mà lui về hậu phương, họ bằng lòng bao anh.
Hôm nay lại nghe Từ Giai Nhiên nói như vậy, lẽ nào anh thực sự giống một kẻ ăn bám như vậy sao? Có lúc thực sự cũng muốn tìm một cô vợ giàu có sống sung sướng suốt quãng đời còn lại.
Anh cũng nghĩ đấy chứ, nhưng sức anh không cho phép!
Một khi sa đọa là một bước gần đến cái chết hơn.
Lúc này đại sảnh chợt náo nhiệt hẳn lên.
Anh nhìn thấy người dẫn chương trình bước lên sân khấu với một mặt dây chuyền sapphire.
"Viên đá quý do một nghệ nhân nổi tiếng ở Bắc Âu chế tác, chỉ đứng sau Trái tim của biển, được bán với giá năm mươi triệu tệ!”
Những người bên dưới không khỏi bắt đầu bàn luận.
Năm mươi triệu tệ?
Mấy đại gia chắc là ít khi chịu chi số tiền năm mươi triệu tệ chỉ để mua thứ này? Thà rằng bỏ ra vài triệu chơi mấy em ngôi sao người mẫu trẻ gì đó còn hơn.
"Năm mươi mốt triệu tệ!”
Lúc này, Mộ Dung Trầm Chương đang ngồi bên cạnh giơ biển lên và lạnh lùng nói.
Soạt soạt soạt!
Ánh mắt của mọi người đột nhiên hướng về phía anh ta.
Một người đàn ông bỏ ra mấy chục triệu tệ để mua thứ này chắc hẳn là vì một người phụ nữ!
Giống như lúc trước Mạc Phong tặng cho Mục Thu Nghi ‘Trái tim của biển’ trị giá một trăm triệu tệ đã khiến người khác phải ghen tị vậy. Đàn ông mua thứ này chắc chắn là để dành cho phụ nữ rồi.
Mọi người không khỏi xì xào bàn tán.
"Wow! Cuối cùng thì cậu chủ Mộ Dung cũng ra tay rồi!”
"Mua viên đá quý này hơn năm mươi triệu tệ để tặng cho ai vậy nhỉ?”
"Hỏi thừa, chắc chắn là dành cho cô Từ rồi!”
"Nhưng tại sao cô Từ lại ngồi với một người đàn ông khác nhỉ? Người đàn ông đó trông rất quen, tôi cứ có cảm giác đã từng gặp anh ta ở đâu rồi!”
"Anh quên rồi à? Chính là người đã tát vào mặt cậu chủ Châu trước mặt đám đông đó!”
Mạc Phong khẽ quay đầu lại liếc nhìn Từ Giai Nhiên và thấp giọng nói: "Nhìn đi, trong lòng anh ta vẫn có cô đó!”
“Ha ha, anh nghĩ cái đó là mua cho tôi hả? Người ta có người con gái khác ở bên ngoài, cái đó là mua cho cô gái ấy đấy!”, Từ Giai Nhiên cười tủm tỉm nói.