Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 438




Vừa nuốt viên đan dược, Tô Thanh Hà cảm thấy đan điền như bốc hỏa.

Bỗng có một luồng sức mạnh tỏa khắp cơ thể ông!

“Mạnh quá, giống như ông được quay lại năm mười tám tuổi vậy!”, ông siết nắm đấm, kinh hãi hô lên.

Con dao quét một được, bầu không gian như bị chém rách.

Vụt! Vụt!

Con dao găm trong tay giống như một con rồng trắng, không ngừng múa lượn với tốc độ nhanh tới mức chỉ nhìn thấy hình ảnh loáng thoáng.

Một dao quét qua trúng ngay yết hầu!

Con dao trong tay ông như có linh hồn, với đao pháp này Mạc Phong cũng phải đấu vài hiệp mới kiểm soát được.

Không tệ! Đao pháp này tinh xảo, chính xác, chắc chắn là của một cao nhân. Chỉ một dao thôi có thể giết chết một mạng người khi máu chưa kịp chảy.

Một dao!

Rạch đôi không gian.

Tiếng dao xé gió vang lên. Động tác dứt khoát, hai tay dồn lực, xoay con dao ba trăm sáu mươi độ, con dao từ ngực lao ra ngoài.!Nếu đây là tình huống thực chiến thì có lẽ đây chính là chiêu thức đâm thẳng vào ngực.

Đường dao nhanh tới mức không kịp phòng ngự, trước đó Mạc Phong còn khinh thường đao pháp này, suýt nữa để mất đi một cơ hội học hỏi.

Điều kỳ lạ hơn là con dao giống như tự chuyển động, không thể nào phát hiện ra được nó sẽ xuất hiện từ hướng nào.

Nói giống như một con rồng với sức mạnh xuyên suốt toàn thân.

Nói cách khác, lúc này ông cụ cũng chính là một con dao giết người, từng thớ thịt trên cơ thể ông cũng là những mũi dao sắc bén.

Đây là!

Có lẽ đât mới chính là bí mật thật sự của đao pháp Du Long, người không phải là người, dao không phải là dao!

Ông phất một tay, con dao bay lên không trung.

Hai giây sau!

Tốc độ của ông cụ cực nhanh, dùng một tay bắt lấy, một đường cong tuyệt mỹ quét trong không trung.

Bốp bốp bốp!

Mạc Phong không nhịn được phải vỗ tay: “Đao pháp lợi hai, quả nhiên thống nhất tông hội Thiên Long không hề đơn giản. Đao pháp này hừng hực khí thế, dù là bây giờ thì không phải ai cũng có thể học trong một phút một chốc được!”

“Hầy…đao pháp Du Long khá khó học, năm đó ông cũng phải mất một năm mới có thể kiểm soát được. Con bé Nguyệt Nhi có thiên bẩm học võ cũng phải mất mấy tháng rồi khổ luyện hai năm mới có thành tựu. Cháu cũng không cần phải sốt sắng, luyện võ không phải chuyện một sớm một chiều!”, Tô Thanh Hà khẽ vỗ vai anh thở dài.

Sau khi dùng đan dược, Tô Thanh Hà chỉ muốn dẫn người tới sắp xếp lại tông phái.

Nhưng chỉ qua năm phút, sức mạnh đang dồi dào trong cơ thể ông bỗng dần biến mất.

Mạc Phong nhận lấy con dao găm, khẽ thở dài: “Để cháu thử xem, nhân lúc trong đầu vẫn còn chưa quên!”

“Cũng được! Vậy cháu thử đi, để ông xem cháu có thể ghi nhớ được bao nhiêu chiêu thức”, ông cụ chắp tay sau lưng khẽ cười.

Tô Nguyệt từ dưới đi lên, bưng theo một đĩa hoa quả tươi ngon: “Cháu vừa làm sa lát hoa quả, hai người ăn chút đi!”

Thấy Mạc Phong múa đao pháp Du Long, cô cười chế giễu: “Đừng đùa nữa. Đao pháp này là do một cao nhân sáng tạo ra, cực kỳ khó học, năm đó tôi phải phân tích cả bộ ra mấy phần, học mấy tháng mới có thể ghi nhớ hết đấy!”

Hơn nữa khi đó cô còn được ông kè bên chỉ bảo, nếu không e rằng một năm, hoặc nhiều năm Tô Nguyệt cũng chẳng thể lĩnh ngộ được.

Cầm dao găm, Mạc Phong khẽ búng vào lưỡi dao.

Con dao lóe sáng, rọi vào mắt anh.

Keng!

Con dao trong tay anh khẽ rung lên, phát ra tiếng kêu.

“Nội chiến!”, Tô Thanh Hà kinh hãi hô lên.

Tô Nguyệt đỡ ông khẽ hỏi: “Ông nội, nội chiến là gì?"

“Nội chiến nghĩa là người sở hữu nội lực và vũ khí cùng rung lên! Cậu nhóc này đã học được điểm mấu chốt rồi! Khá lắm!”, ông cụ Tô nhìn anh với vẻ hài lòng, càng nhìn thằng cháu rể lại càng cảm thấy vừa ý.

“Hình như ông cũng biết nội chiến phải không ạ?”

Ông cụ thở dài bất lực: “Năm đó ông gần năm mươi tuổi mới học được nội chiến. Vậy mà cậu nhóc này mới học đã biết, đúng là thiên phú dị bẩm!”

Một hành động rất nhỏ đã khiến ông cụ cảm thấy hài lòng.

Và càng khiến ông cảm thấy, giao tông hội Thiên Long cho anh là một lựa chọn sáng suốt.

Vụt!

“Cậu nhóc, trước đó ông đã nhận ra cháu là một nhân tài luyện võ, nhưng thật không ngờ thiên phú lại mạnh như vậy. Cháu rể của Tô Thanh Hà khá lắm!”, ông cụ vỗ vai Mạc Phong cười ha ha.

“…”