Đây chính là lời nói phóng khoáng nhất của kẻ chuyên đi trộm đồ. Cả đời tôi sống không vì tiền, chỉ cần vui! Với khả năng ăn của cô nhóc này, sợ rằng lúc quay về Nam Khương sẽ béo như một trái bóng mất. Giờ cơ thể đang đẹp, một khi béo lên thì muốn gầy cũng khó.
Sau khi đưa Bạch Doanh tới nhà hàng, anh nhờ mấy người Triệu Khải để ý để không xảy ra chuyện gì. Cô nhóc này mà trở nên không biết điều thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không kiểm soát nổi.
Nhân viên đều đang bận rộn, đừng thấy nhà hàng nhỏ mà coi thường, doanh thu một ngày của nó lên tới hơn hơn một trăm nghìn, thậm chí có những lúc đạt tới ba trăm nghìn.
Cứ người của bàn này rời đi thì người khác lại lập tức ngồi vào.!Nhưng mở nhà hàng không phải là công việc kinh doanh chính của họ. Một ngày doanh thu dù ba trăm nghìn nhưng sau khi khấu trừ đi chi phí thì lợi nhuận cũng chỉ được hai trăm nghìn, một tháng cũng mới có sáu triệu tệ!
Một năm được có mâý chục triệu. Muốn là việc lớn thì kinh tế phải mạnh hơn. Nhìn nhà họ Diệp, một chiếc ghế sô pha hai mươi triệu tệ mà họ mua cứ như hai trăm tệ vậy.
Trong mắt người giàu, tiền chỉ là một con số. Trong rất nhiều trường hợp, có khi cần tới vài trăm triệu, thậm chí là nhiều hơn để tạo mối quan hệ.
Bây giờ đang là thời đại của lợi ích. Nếu anh không thể giúp họ kiếm được nhiều tiền thì sao họ có thể giúp ngược lại anh?
Sau khi sắp xếp xong cho Bạch Doanh, Mạc Phong đưa Thương Hồng lên xe. truyện xuyên nhanh
“Giờ chúng ta đi đâu?”, Thương Hồng quay qua hỏi.
Anh thắt dây an toàn, khẽ cười: “Tìm một điểm dừng chân cho em!”
“Ấy! Anh đã có một nhà hàng, lẽ nào còn có thêm cả chỗ mát xa chân sao? Em đi làm nhân viên mát xa à?”
“…”
Trí tưởng tượng của cô nhóc thật phong phú!
Anh lái xe tới câu lạc bộ mà trước đây Đàm Lão Bát đã giúp sửa sang lại.
Mấy ngày không đến mà nơi này đã được trang trí xong, chỉ đợi Mạc Phong cắt băng khánh thành nữa là được.
Câu lạc bộ này dùng làm nơi giao lưu, tạo mối quan hệ. Phải có một người đủ sức trấn áp mới có thể quản lý giúp anh được. Ngoài Thương Hồng ra, anh không tìm được ai phù hợp hơn.
Với khả năng làm việc quyết liệt của cô, chỉ cần cô quản lý thì chắc chắn có thể giữ được câu lạc bộ này.
Mạc Phong quay qua nhìn Thương Hồng: “Sau này câu lạc bộ sẽ do cô ấy phụ trách, mọi việc hỏi cô ấy là được. Câu lạc bộ này sẽ trở thành bộ mặt của Giang Hải, thậm chí của cả tỉnh Ba Du!”
Thương Hồng khẽ nghiêng đầu: “Anh không sợ em sẽ làm hỏng việc của anh sao?”
“Sợ gì chứ, cùng lắm thì làm lại từ đầu! Chỉ cần người còn sống thì tiền phải lo sao?”, anh ngửa cổ cười lớn.
Thời gian gấp gáp, anh không thể chần chừ được nữa. Thân phận của anh dù ở châu Âu hay trong nước thì có lẽ cũng đã có rất nhiều người đã biết.
Như vậy có nghĩa là rắc rối sẽ ngày một nhiều hơn. Thế cục của Giang Hải tạm thời đã ổn định, hơn nữa hôm qua bước đầu thử nghiệm năng lực của ba nhà thì anh thấy cũng không đến nỗi nào.
Vậy thời gian tiếp theo sẽ phải trải dài thế lực ra phạm vi bên ngoài thành phố Giang Hải. Diện tích tỉnh Ba Du lớn như vậy, nếu chỉ ở Giang Hải thì đơn phương độc mã quá, chỉ chút sức mạnh như vậy thì sau này làm sao ứng phó được với những rắc rối lớn hơn?