Ba người Triệu Khải, Trương Hiểu Thiên và Giang Tiểu Hải cũng bước lên.
“Tiểu Hải, anh ok không? Không vấn đề gì chứ!”, Triệu Khải quay qua khẽ cười. Giang Tiểu Hải vứt kính: “Đừng coi thường người khác! Thời gian vừa rồi tôi luyện tập không ngừng, còn hai người suốt ngày rau với cỏ, kungfu không bị thụt lùi đấy chứ?”
“Ha ha ha! Được lắm, đến cả Tiểu Hải cũng tự tin như vậy thì hôm nay đám người này chết chắc rồi!”
“…”
Phía đối diện cũng cử ra ba tên lực lưỡng cao gần một mét chín.
Về thể lực chúng đã có ưu thế hơn.
Mạc Phong đứng bên cạnh châm một điếu thuốc hút với vẻ nhàn nhã.
Ầm.
Bầu không khí sục sôi.!Triệu Khải bước lên trước, lao đầu gối đập thẳng vào cằm người đàn ông kia khiến hắn ta phải lùi lại mấy bước.
Hai bên còn lại cũng vậy.
Người có tiến bộ nhiều nhất chính là Giang Tiểu Hải. Bộ quyền pháp trong quân đội được cậu ấy sử dụng một cách thuần thục. Không chỉ vậy, cậu ấy còn kết hợp với Cầm Nã Thủ.
Ầm!
Gió nổi lên, khí thế hừng hực.
Điếu thuốc của Mạc Phong cũng đã tàn.
Rầm!
Rầm!
Lúc này bọn chúng đã ngã hết ra đất.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thấy vậy bèn kinh hãi, đôi mắt trợn tròn.
“Không…không thể nào! Bọn họ đều là những cao thủ chiến đấu hàng trăm trận, sao có thể…! Các người rốt cuộc là ai vậy!”,
Mạc Phong khoanh tay cười xùy: “Nói cho các người biết!”
“Đội đặc công Blade Triệu Khải!”
“Trương Hiểu Thiên!”
“Giang Tiểu Hải!”
“…”
Nghe thấy vậy, đồng tử bọn chúng bỗng co lại, thậm chí cảm giác toàn thân như đang bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm một cách đáng sợ.
Điều khiến bọn chúng kinh sợ không phải là tên của những người kia là mà ‘Blade’!
Đội quân này từng làm mưa làm gió ở châu Âu, là cơn ác mộng với bọn chúng, thậm chỉ chỉ cần nghe thấy tên thôi cũng khiến chúng không lạnh mà rét run.
Bọn họ đã biến mất bao nhiêu năm, sao giờ lại xuất hiện ở Giang Hải chứ?
“Vậy…vậy anh ta là…”, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa nhìn Mạc Phong với vẻ khiếp sợ.
Đúng lúc này, người đàn ông da đen chậm rãi đưa tay lên eo mình định rút súng ra.
Mạc Phong thấy vậy bèn lao nhanh như điện xẹt.
Trong nháy mắt, đám đông chỉ cảm thấy một bóng hình màu đen.
Vụt!
Một đấm tung ra!
Rầm.
Tiếng bịch bịch truyền trong không gian. Những cú đấm liên tiếp dội vào bụng tên da đen, khiến hắn không khác gì con diều bị đứt dây bay thẳng ra ngoài.
Choang!
Hắn đập cả người lên kính, khiến tấm kính vỡ vụn văng đầy đất.
Đánh bay người đã đành, lại còn đập nát cả tấm kính ở phía sau, rốt cuộc sức mạnh của người này phải lớn tới mức nào đây!
Người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh Mộ Dung Trầm Chương trầm giọng: “Tiên thiên cương khí!”
“Tiên thiên cương khí! Lợi hại lắm sao!”, anh ta quay qua hỏi đại sư Ngưu.
Đại sư Ngưu mặc một bộ trường bào màu xám của những năm bao mươi, đeo kính đen giống như thầy bói Giang Hồ.
“Môn kungfu này đã thất truyền từ lâu, sao lại xuất hiện ở Giang Hải chứ? Hơn nữa còn do một cậu nhóc sử dụng! Cậu này đúng là không hề đơn giản, chắc là có cao nhân chỉ điểm!”, đại sư Ngưu thở dài với vẻ mặt đanh lại.
“Không sai! Anh ấy chính là Santa!”, Thương Hồng cười để lộ núm đồng tiền.
Mạc Phong phất tay cười nhẹ nhàng giống như vừa rồi chỉ là đang dạy dỗ hai tên cắc ké đầu đường xó chợ.