Theo những người còn lại trong tổ chức Huyết Trích Tử khi đó cho biết thì họ đã dây vào một nhân vật lớn, vậy nên dẫn đến viêc phân bộ ở Giang Hải bị tiêu diệt chỉ trong một đêm.
Nhóm người đã chết ở Giang Hải đều là tinh anh của tổ chức Huyết Trích Tử, hiện tại bộ phận còn lại vẫn đang thoi thóp, tổn thương nguyên khí ở khu vực châu Âu, họ chỉ có thể chiếm cứ một phần ba mẫu đất, phải đến hai mươi năm nữa họ mới có thể khôi phục lại thế lực được như trước đây.
Sau khi rút kinh nghiệm từ bài học của họ, những thế lực châu Âu từ vùng Misia này cũng trở nên thông minh hơn, họ đều giả làm người Hoa Hạ và chỉ chọn những người có thể nói tiếng Hoa Hạ.
Sau khi tìm kiếm hai ngày hai đêm ở Giang Hải, họ đã bố trí người ở hầu hết các khu mua sắm, khu vui chơi, các ngõ ngách đường phố, nhưng vẫn không tìm thấy Thương Hồng. Nếu nằm vùng vài ngày mà vẫn không tìm thấy người thì họ chỉ có thể quay về. Nếu như đã lâu như vậy mà người không xuất hiện, chưa biết chừng cô ta đã thực sự chết ở trên biển rồi.
Biển đêm đó không hề yên bình, thậm chí còn có lốc xoáy thổi qua, nhiều người lặn lội tìm kiếm cô ta cũng đã chết trên biển, nếu còn sống được thì phải nói là cực kỳ may mắn.
…
Lúc này ở trung tâm thành phố Giang Hải, Mạc Phong đứng ở ngã ba đường không biết đi đâu.
“Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?”, anh khẽ châm điếu thuốc và khẽ thở dài.
Trước đó sau khi gọi điện thoại cho Hoắc Dao, anh cũng đã hỏi Lý Phong của White shield, đúng là đã xảy ra hỗn loạn ở phía nam vùng Misia ở bắc Âu.
Lúc đó Mạc Phong nghĩ đó chỉ là một cuộc nổi loạn nhỏ, Thương Hồng nhất định sẽ có thể tự mình giải quyết.
Dù sao cô ta cũng là người ở dưới một người, trên vạn người ở Misia, ai dám tìm cô ta gây phiền phức chứ? Nhưng không ngờ cô ta lại chạy tới Giang Hải, điều này đủ cho thấy chuyện này không hề đơn giản như anh tưởng tượng.!Không có gì đáng ngạc nhiên khi liên tục xảy ra các cuộc chiến tranh ở khu vực châu Âu, và cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi chiến tranh thậm chí còn kéo dài đến các vùng phía đông, trung bộ và phía bắc của khu vực châu Á, còn đe dọa đến Hoa Hạ, nhưng đã bị đội Duy Hòa đánh đuổi.
Điếu thuốc Mạc Phong châm đã cháy gần hết thì điện thoại di động trong túi anh vang lên.
Anh cầm lên, thấy đó là cuộc gọi của Giang Tiểu Hải, anh lập tức kết nối không chút do dự.
"Alo? Có tìm thấy người không?”
Có tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia.
"Tìm thấy rồi, ở bãi đất trống phía sau quảng trường Vạn Đạt!”
Mạc Phong cúp điện thoại và lập tức quay người chạy về hướng Vạn Đạt, phía sau là một khu chung cư, quả nhiên có một khoảng đất trống rộng lớn làm sân bóng.
…
Trên sân bóng đá đó.
Thương Hồng đang ngồi trên bậc thang đá với đôi chân trần.
Nhìn những người đang chơi bóng ở bãi đất trống, cô ta không khỏi trầm ngâm.
Cô ta đã không còn đường nào để đi nữa rồi, nếu còn không tìm được Mạc Phong, con đường sau này biết phải đi thế nào đây?
Một thân đầy tài hoa nhưng lại không có đất dụng võ!
Chỉ là muốn tìm một công việc thôi cũng đã khó khăn đến như vậy rồi, ai lại muốn dùng một người mà ngay cả chứng minh thư cũng không có đây?
Hơn nữa người đông miệng lưỡi phức tạp, chưa biết chừng vừa mới nhậm chức thì đã bị người của tổ chức tìm thấy cũng nên.
Đoàng!
Một tiếng sấm vang trên bầu trời như bị bóp nghẹt, những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến, có vẻ như trời sắp đổ mưa!
Hôm nay gió thổi lạnh vô cùng.
Tí tách!
Một cơn mưa lớn ập tới!
Những người đang chơi đá bóng ở mảnh đất trống lần lượt kéo nhau chạy về nhà của mình.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Thương Hồng không khỏi rơm rớm nước mắt: “Bọn họ đều đã về nhà…Còn mình nên đi đâu đây?"
"Hay là…về nhà với anh đi!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng cô gái.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, cô ta lập tức quay lại và nhìn thấy Mạc Phong đang ướt sũng đứng sau lưng mình.
“Về nhà thôi!”, Mạc Phong đưa tay ra, nở nụ cười như gió xuân.
Lúc này, nó trông giống như cảnh tượng nhiều năm về trước.
Thương Hồng bò ra khỏi đống xác chết, cô ta ngồi trên xác chết hoảng sợ khóc lóc, giống như một đứa trẻ không tìm thấy nhà của mình.
Chính là anh, lúc đó đã đưa tay ra, ngoắc ngoắc mũi của mình và khẽ nói: “Anh đưa em về nhà!”
Có lẽ kể từ giây phút đó, Thương Hồng đã yêu người đàn ông này rồi!
Một người đàn ông trạc tuổi mình, nhưng giống như một người đàn ông đã trải qua mọi thăng trầm trong cuộc đời!
“Anh Mạc!”, Thương Hồng vừa nhìn thấy Mạc Phong thì nước mắt giàn dụa.
Anh kéo cô gái vào vòng tay của mình.
Nhưng Thương Hồng lại giãy dụa muốn vùng ra: “Đừng…người em bẩn lắm, đã hai ngày nay em không tắm rửa rồi”.
"Anh không quan tâm…"
"Anh đưa em đi ăn, đi theo anh!”
Nhưng lúc này cô ta đã thoát khỏi vòng tay của Mạc Phong: “Anh chờ em một chút!”
"Đi đâu đấy?”
Anh chỉ nhìn thấy Thương Hồng lao thẳng vào cơn mưa lớn, bộ dạng vui vẻ như một đứa trẻ.
Cô muốn dùng trận mưa to này để rửa sạch mùi hải sản trên người, nếu không theo Mạc Phong ra ngoài sẽ bị người khác cười nhạo mất!
"Mau quay lại đây đi, lát nữa lại ốm bây giờ!”, Mạc Phong đứng ở bậc thềm kêu lên.