Cao thủ của nhà họ Diệp không phải đám người ăn hại, tuy rằng không xảy ra xung đột, nhưng không có nghĩa là có thể để đám người kia tùy tiện dẫn người xông vào nhà họ Diệp. Đã mang người xông vào rồi, uy hiếp đến sự an toàn của nhà họ Diệp thì họ còn để ý gì đến quy tắc nọ quy tắc kia nữa!
Quy tắc có thể lập ra được thì cũng có thể phá bỏ được, đặc biệt là vào những lúc đặc biệt.
Bạch Doanh đứng bên cạnh Mạc Phong thích thú vỗ tay: “Ngầu quá! Tôi thích cái bộ dạng giả ngầu một cách đầy chính nghĩa của anh đấy!”
"Đừng làm ồn, cô tránh qua một bên đi! Chuyện của đàn ông cô đừng nhúng tay vào!”, Mạc Phong đẩy Bạch Doanh ra khỏi đám đông.
Hoắc Bân ngẩn ra mất gần ba mươi giây mới hoàn hồn lại, hắn bưng mặt gào khóc: “A…! Mặt của tôi, nếu như dung mạo bị hủy hoại thì tao sẽ khiến mày và người nhà của mày cả đời này cũng không được sống yên ổn!”
"Đừng nói nhảm, chỗ nào của cậu bị hủy rồi hả? Tôi đang tu sửa lại nhan sắc cho cậu đấy, lại còn không thu tiền của cậu nữa. Lần sau nhớ giới thiệu cho tôi vài khách nhé!”, Mạc Phong cười he he nói.
"Mày…!”
Hoắc Bân tức đến xì khói.
"Được lắm! Nếu như ông cụ Diệp đã nói là hắn và nhà họ Diệp các ông không có quan hệ gì, nếu như tôi xử lý hắn thì ông cũng không trách tôi đúng không?”, Hoắc Đức Khải khịt mũi, chưa đợi ông cụ Diệp lên tiếng liền hét lớn: “Làm thịt nó cho tôi, tàn tật có bao nhiêu cấp độ thì đánh cho nó thành cấp độ đó cho tôi!”
Đám người xắn tay áo chuẩn bị xông lên, Mạc Phong liền nhanh chóng lùi lại mấy bước: "Này, này, này! Có gì từ từ nói mà, đừng có xông lên là đòi phế bỏ người ta chứ, các người đông người như vậy, có thể để tôi quay số gọi người tới hay không?”
"Gọi người? Ha ha! Cậu còn có thể gọi cho ai ở cái Bắc Khâu này?”, Hoắc Đức Khải nạt nộ.
Bạch Doanh cũng gãi đầu: “Lại gọi người à? Còn có ai lợi hại hơn cả nhà họ Diệp nữa sao?”
"..."
Nhìn ra khắp thành phố Bắc Khâu, còn có nhà nào vượt qua được nhà họ Diệp chứ?
Lúc này Mạc Phong lấy điện thoại ra tìm trong danh bạ hồi lâu, cuối cùng mới tìm thấy số điện thoại: “Ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”
Anh quay số.
Tút tút tút…!
“Ai vậy? Có gì nói nhanh lên!”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, âm thanh sắc bén bốp chát khiến người ta nghe mà không khỏi rùng mình.
Anh cười toe toét nói: “Là tôi! Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà cô ở Bắc Khâu phải không?”
"Là anh! Anh gọi cho tôi chỉ để hỏi cái này thôi à? Tôi bận lắm, cúp máy đây!”
Đầu dây bên kia còn vọng đến tiếng súng nổ pằng pằng pằng. Coi bộ họ đang đánh nhau, có điều nếu như dám bắt máy, chứng tỏ vị trí của cô ta vẫn đang an toàn.
"Này! Bạn cũ gọi điện thoại mà không nể mặt à? Tôi hỏi cô, Hoắc Bân là gì của cô? Giờ cậu ta tìm một đám người đến định xử lý tôi, tôi xác nhận một chút xem cậu ta có quan hệ gì với cô không đã. Nếu như có quan hệ, nể mặt cô, tôi sẽ ra tay nhẹ nhàng một chút. Nếu như không có quan hệ gì thì tôi sẽ tiêu diệt luôn cả nhà họ Hoắc”, Mạc Phong nửa đùa nửa thật nói, đặc biệt là khi nói câu cuối cùng, anh đã cố tình nhấn mạnh.
Đây chính là một lời cảnh cáo!