Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 416






Nói chung chung thì chính là thay tim, thật ra rất nhiều chuyên gia đã nói đến phương pháp này từ lâu, hơn nữa cũng chỉ có mười phần trăm phẫu thuật thành công.

Chỉ tiếc là không có tim phù hợp, trên thế giới có không đến ba nghìn bệnh nhân như vậy! Những người đáp ứng điều kiện này cũng chỉ có thể tìm kiếm từ ba nghìn hộ gia đình đó.

Tìm trong ba nghìn hộ gia đình giữa mênh mông biển người như thế này chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Ông cụ Diệp nghe vậy thì cúi đầu thở dài: “Lẽ nào con bé nhất định phải chết sao?”

"Người ta mới chỉ nói về điểm thứ nhất, còn điểm thứ hai nữa. Thực ra nếu nói theo cách của tôi thì tình trạng bệnh của cô ấy được xem như là đứt mạch. Mạch tượng lúc thì bình thường, lúc lại hỗn loạn. Trước đây tôi đã từng xem một bản ghi chép tương tự trong một thư tịch cổ, có điều thời gian đã qua lâu quá rồi, tôi phải quay về tra lại xem đã. Sau lần trị liệu này có lẽ có thể duy trì được khoảng hai tháng!”, Mạc Phong gật đầu, một tay chống cằm nói. Đột nhiên, ánh mắt ông cụ Diệp lóe lên: “Ý của cậu là, vẫn còn có hy vọng?”

"Tôi chỉ chắc chắn được ba mươi phần trăm thôi...", anh cũng cúi đầu khẽ thở dài.

Có một bộ phương pháp châm cứu trong Côn Lôn Thần Châm mà Mạc Phong vẫn chưa học được, tên gọi của nó là châm pháp ‘thập tử nhất sinh’.

Anh đã rất quen thuộc với những phương pháp châm cứu trước đó, nhưng chỉ riêng phương pháp cuối cùng này anh vẫn chưa thể học được. Theo như cách nói của sư phụ anh Nhạn Nam Sơn thì châm pháp này có thể làm đảo ngược âm dương, làm giảm tuổi thọ!

Ông ấy cũng từng khuyên Mạc Phong đừng tìm hiểu nó, cộng thêm việc anh vẫn chưa lĩnh hội được những bí ẩn của loại châm pháp này nên cũng không để tâm đến nó nữa.

Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc sư phụ anh nói đến việc đảo ngược âm dương là có ý gì? Có nghĩa là có thể cứu sống một người đã hết tuổi thọ ư?

Nếu đúng như vậy, có phải là anh có thể dùng loại châm pháp này thử cho Diệp Đông Thanh được hay không?

Hàng loạt dấu chấm hỏi chợt hiện lên trong đầu Mạc Phong.

"Mạc Phong!” Lúc này, anh chỉ nghe thấy âm thanh ong ong vọng đến từ cầu thang.

Anh ngước đầu nhìn lên thì thấy Diệp Đông Thanh đang đi dép lê chạy nhanh xuống.

“Đi chậm lại em ơi!”, Diệp Đông Lâm xỏ giày cao gót đuổi theo phía sau.

Đây đâu giống như người bệnh, chạy còn nhanh hơn cả cô chị, có câu nói nói đúng lắm, gặp được tình lang bệnh tự khỏi.

Ông cụ Diệp thấy cháu gái ra khỏi giường, còn chạy được cũng không biết nên vui hay nên giận.

Mạc Phong nhanh chóng đứng dậy đi tới đỡ cô ấy: “Sao cô dậy rồi vậy? Tôi vừa mới châm cứu cho cô, giờ cơ thể cô đang suy nhược lắm, đừng có chạy linh tinh”.

"Biết rồi mà!”, Diệp Đông Thanh nghịch ngợm lè lưỡi nói: “Tại sao anh lại tới Bắc Khâu? Chị gái tôi tìm anh à?”

"Không phải, là tôi tự tới đây! Không phải đã nói là có thời gian tôi sẽ đến Bắc Khâu tìm cô hay sao? Tôi đã bao giờ nuốt lời chưa?”, Mạc Phong vỗ ngực cười đắc ý.

Cô gái nhỏ cười đến run rẩy: “Tôi biết mà, anh nhất định sẽ tới, tôi vừa ăn món đó của anh liền biết là anh đã tới đây, tôi rất muốn ăn món mì Ý mà anh làm”.

"Vậy cũng phải trở về Giang Hải mới được chứ! Nước sốt đều ở Giang Hải!”

"Tôi đi Giang Hải với anh!”

Cô ấy không cần suy nghĩ gì mà nói luôn khiến ông cụ Diệp và Diệp Đông Lâm biến sắc.

“Không được!”, hai người đồng thanh phản đối.

Diệp Đông Thanh xoay người giậm chân: “Ông ơi, lần này cũng là anh ấy đã cứu cháu mà, ông để cháu đi Giang Hải đi, cháu ở đây mãi buồn chán muốn chết!”

“Nghe lời tôi, ngoan ngoãn ở trong nhà, bây giờ cô còn đang dưỡng bệnh đấy, đợi cô khỏi bệnh rồi sẽ để cô đến Giang Hải!”, Mạc Phong sờ sờ đầu cô gái và cười tủm tỉm nói.

Trước đây tính cách của Diệp Đông Thanh cũng thuộc loại đặc biệt cứng đầu, ai nói cũng không chịu nghe, nhưng chỉ vài câu nói của Mạc Phong cũng đã khiến cô ấy không thể phản bác lại được.

Ông cụ Diệp cũng thở dài thườn thượt, thật đúng là gái lớn không giữ lại ở trong nhà được nữa rồi.

Bởi vì hôm nay cảm thấy vui vì tình trạng của Diệp Đông Thanh có chuyển biến tốt nên ngày thường ông cụ Diệp không uống nhiều, hôm nay cũng đã uống một ly đầy.

Bữa cơm sắp kết thúc thì quản gia hốt hoảng chạy từ ngoài cửa vào.

"Ông cụ!”

Ông cụ Diệp lau miệng, mỉm cười nói: "Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”

"Xảy ra chuyện rồi!”

Quản gia nghiêng người ghé miệng vào bên tai ông cụ Diệp.

Rõ ràng là sau khi nghe những gì người quản gia nói, nét mặt của ông cụ Diệp đã thay đổi.

“Cháu đã đánh người nhà họ Hoắc à?”, ông cụ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Đông Lâm rồi hét lên.

Cơn tức giận của ông cụ Diệp khiến đôi đũa của Diệp Đông Lâm rơi xuống đất ngay lập tức: “Không...không phải cháu..."

"Là tôi đánh đó! Lúc đấy nhìn gã đó rất muốn đập cho một trận nên tôi đã tát tai hắn!”, Mạc Phong đứng lên, mỉm cười nói.

Ông cụ Diệp hừ một tiếng nặng nề rồi quay lưng bước ra khỏi cửa.

Có vẻ như người ta đã tìm đến tận cửa rồi!

“Mọi người cứ ăn tiếp đi, tôi ra ngoài xem một chút!”, Mạc Phong cũng rời bàn ăn và bước ra cửa.

Bạch Doanh lúc này cũng theo sát: "Chờ tôi với!”

"Ế! Chị ơi, đó là ai vậy?”, sau khi nhìn thấy Bạch Doanh, Diệp Đông Thanh ngạc nhiên hỏi.

Ngồi vào bàn ăn lâu như vậy mà cô ấy không nhận ra còn có một cô gái khác.

Diệp Đông Lâm không biết nói thế nào: "Chuyện này chị cũng không dám nói linh tinh, em vẫn nên hỏi anh ta thì hơn. Có điều lúc đến Bắc Khâu họ có đi cùng với nhau, hơn nữa hình như tối qua còn ngủ chung nữa đấy!”

“À, à”, cô gái ngoan ngoãn gật đầu, không hề cảm thấy buồn bực chút nào.

"..."

Lai lịch của nhà họ Hoắc quả nhiên không nhỏ, nguyên một dàn mười mấy chiếc xe trực tiếp vây quanh sân nhà họ Diệp.

“Ông cụ Diệp, đã lâu không gặp, cơ thể ông vẫn rắn chắc như vậy nhỉ!”, một người đàn ông trung niên khuôn mặt bảnh bao chậm rãi đi tới, chắp tay lễ phép nói.

Đó là bố của Hoắc Bân, Hoắc Đức Khải!

chapter content