“Còn không dừng lại! Tinh khí của anh đang bị cô ta hấp thụ hết đấy!”, Bạch Doanh ở phía sau hô lên.
Bộp.
Mạc Phong ấn ngón tay cái vào huyệt Thiên Huyền của Diệp Đông Thanh, lập tức thu lại toàn bộ kim châm, đóng các lỗ khí và dừng lại.
Anh thổi trược khí ra khỏi miệng.
Khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Diệp Đông Thanh giờ bỗng trở nên tối sầm.
Mọi người không ngờ cơ thể cô bỗng nảy lên.
Phụt!
Một ngụm máu đen sền sệt phun ra từ miệng cô.
Mạc Phong túm lấy tay cô.
Vụt…
Con dao bướm quét qua, anh cứa cả mười đầu ngón tay cô, để máu đen chảy ra.
“Anh làm gì vậy?”, Diệp Đông Lâm vội vàng bước tới định đẩy anh ta ra với vẻ vô cùng tức giận.
Ông cụ Diệp chắp tay sau lưng trầm giọng: “Lâm Lâm đừng làm bậy! Đang thải độc đó, dùng máu nuôi máu!”
“Hả?”, cô hoang mang nhìn ông nội.
Mạc Phong lau mồ hôi thở phào: “Chỉ cần đợi màu máu trở lại bình thường là được, đừng cho cô ấy ăn đồ bổ quá, ăn mấy thứ như cháo gạo lứt là được rồi!”
Vừa rồi thiếu chút nữa thì luồng hàn khí đó đã hút hết tinh nguyên trong cơ thể anh. Cơ thể Diệp Đông Thanh giống như một cái động thủng lỗ chỗ, năng lượng rót vào ít nhiều cũng lại bị thất thoát ra.
Nếu không nghĩ cách bít những cái lỗ đó lại thì dù có dùng tiên đan cũng chỉ được một thời gian.
Lúc này Bạch Doanh bước tới cầm cổ tay Diệp Đông Thanh, đặt đầu ngón tay lên: “Hơi thở ổn định rồi, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, xin hỏi có cần cấy trùng đá không?”
Diệp Đông Lâm quay qua nhìn Mạc Phong: “Chỉ là tạm thời thoát khỏi nguy hiểm sao?”
“Tôi chẳng phải thần tiên làm gì có chuyện mới chữa một lúc mà đã chữa khỏi, bệnh này quá phức tạp, chỉ có ổn định hơi thở trước thì mới có thể nghĩ cách tiếp được!”, anh cũng lắc đầu thở dài.
Mạc Phong cũng muốn chữa khỏi bệnh cho Diệp Đông Thanh, vừa rồi nếu Bạch Doanh không hô lên thì anh suýt nữa đã bị hàn khí cắn trả rồi.
Bệnh này mà không chú ý thì cơ thể sẽ bị nhiễm hàn khí gây ra thương tổn. May mà thể chất của Mạc Phong không giống người bình thường, anh có dương khí mạnh, nếu là người khác thì có lẽ vừa rồi đã bị nội thương vô cùng nghiêm trọng rồi.
Chữa bệnh lần nào là nguy hiểm tới tính mạng lần đó. Hơn nữa tình hình hiện tại của cô ấy mới là tạm ổn định. Bệnh này thi thoảng sẽ tái phát, vừa rồi khi điều trị có thể thấy hàn khí đã lan tới nội tạng rồi.
Châm cứu không chỉ khiến Mạc Phong bị ảnh hưởng hàn khí mà Diệp Đông Thanh cũng bị ảnh hưởng. Đợi đến khi hàn khí bao phủ hết nội tạng thì thần Đại La cũng chẳng thể cứu nổi nữa.
Hiện tại cách duy nhất là duy trì mạng sống, sống thêm được một ngày đã là hời lắm rồi.
“Phiền cô cấy trùng cho con bé, như vậy sau này sẽ không còn đau đớn nữa!", Diệp Đông Lâm cúi đầu thở dài.
Bạch Doanh búng tay cười tinh nghịch: “Xong xuôi! Vừa rồi tôi bắt mạch cho cô ấy, trong vòng một tháng chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì!”
“Một tháng…lại kéo dài thêm một tháng sao?”, Diệp Đông Lâm co giật khóe miệng tự cười nhạo.