Anh nhìn hết người này đến người khác lên trên lầu, đây e rằng là thế lực có tổ chức.
“Nếu như người ta đã đến chào hỏi thì đương nhiên chúng ta cũng không thể không tuân theo!”, Mạc Phong chuyển động cổ, cười khẩy nói.
Nhưng điều anh không ngờ là khi siết chặt nắm tay, anh cảm giác tay mình cứ mềm như xốp.
Dường như di chứng của tác dụng thuốc vẫn còn đó, anh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cứ như có hàng nghìn con muỗi cùng tụ lại bên tai và kêu vo ve.
Lúc này, đám thanh niên đứng ở đầu cầu thang nhìn thấy Mạc Phong đã tỉnh, không khỏi cúi đầu thảo luận với nhau.
"Thằng này tỉnh lại rồi, lại càng khó xử lý rồi đây!” "Một người phụ nữ đã có thể đánh đấm như thế rồi, thêm một người nữa thì chúng ta…”
"Sợ gì chứ, anh Long đã đi gọi người rồi”.
"..."
Bạch Doanh cau mày khi thấy Mạc Phong đang xoa xoa thái dương của mình: "Anh có đánh đấm được không đấy? Không được thì tôi giúp anh giải quyết. Dù sao thì chuyện tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn về phía Tây, chúng ta cũng coi như là giúp đỡ lẫn nhau”.
"Hơ! Đàn ông không thể nói ‘không thể’ được!”, khóe miệng Mạc Phong khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin.
Vút!
Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua, Bạch Doanh còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt, cô ta đã thấy Mạc Phong lao tới phía đối diện.
Có lẽ đám thanh niên kia thậm chí còn không nhìn rõ cả cái bóng của anh.
Rầm! Rầm!
Trong tích tắc, đám người đột nhiên bật tung lên không trung.
Xoạch!
Vài gã thanh niên nằm trên hành lang với những tư thế rất độc đáo.
Trong nháy mắt, những người vừa ngã xuống đất liền không thể động đậy.
Lúc này, một gã đàn ông khá gầy đang trốn trong góc run cầm cập.
Thấy tất cả đều ăn mặc như sinh viên các trường kỹ thuật gần đó, chúng cấu kết với các lực lượng xã hội để đi lừa đảo chiếm đoạt được không ít tiền.
Rầm!
Một đấm!
Mạc Phong trực tiếp đấm mạnh vào tường.
Bức tường làm bằng ván gỗ lập tức xuất hiện một vết nứt lớn.
Rầm!
Một nửa bức tường đã sụp đổ!
Ngay cả Bạch Doanh đứng phía sau cũng phải sửng sốt, tuy nó được làm bằng gỗ, nhưng nó không vô dụng đến mức như mọi người tưởng tượng, cũng không đến mức bị một cú đấm đánh cho thành ra như thế này.
Sức mạnh của nắm đấm hoàn toàn xuất phát từ nội lực, nếu không có nền tảng võ thuật hơn ba mươi năm thì không thể nào đánh được một cú đấm mang uy lực như vậy!
Nhưng nhìn lại Mạc Phong, cho dù bắt đầu học từ trong bụng mẹ cũng chỉ hai mươi năm là hết, hơn nữa người bình thường cũng chỉ có thể bắt đầu luyện võ từ sau năm tuổi thôi.
Cho nên nhiều lắm anh cũng mới chỉ có hơn mười năm kinh nghiệm võ học, Bạch Doanh cũng bắt đầu luyện võ khi cô ta tám tuổi, đến bây giờ cũng chỉ được mười năm thôi!
Chưa nói đến việc cô ta có thể đấm một cú đấm với sức mạnh như Mạc Phong, ngay cả một phần ba sức lực của anh thôi cô ta cũng không với tới được.
Bạch Doanh không khỏi hít sâu một hơi, kungfu của người đàn ông này thật sự là không thể lường được!
"Đi gọi người đi! Gọi chỗ dựa lớn nhất của các người đến đây cho tôi, nếu không tôi sẽ phá tan cái hắc điếm này!”, Mạc Phong một tay nhéo cổ gã thanh niên và hét lên, trong mắt lộ đầy sát khí.
Rầm!
Với một cái vẫy tay, anh ném gã thanh niên trong tay mình ra ngoài.
Cả đám sợ tới mức lập tức quay đầu bỏ chạy, mỗi ngày có bao nhiêu người qua lại giữa Giang Hải và Bắc Khâu, có lẽ những người bị lừa không phải con số nhỏ. Anh là người hành tẩu giang hồ, đương nhiên phải thay trời hành đạo rồi.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Doanh và mỉm cười nói: "Đi! Đi xuống lầu chờ!”
Sau đó, cả hai đi xuống cầu thang và phát hiện một nhóm người đang bị kẹt trong phòng khách.
"Đi! Chuẩn bị bữa sáng cho hai chúng tôi!”, Mạc Phong chỉ vào người thanh niên ngồi ở quầy lễ tân trầm giọng nói, ánh mắt ngưng tụ đầy sát khí như có thể bóp chết người ta trong tích tắc.
Hôm qua anh tìm hắn lấy ít thuốc ngủ, đúng là dễ ngủ hơn thật, có điều mẹ kiếp, suýt nữa thì ngủ luôn không tỉnh lại được nữa.
Người thanh niên sợ tới mức bất giác run lên, hắn vội vàng gật đầu: "Hai...hai người muốn ăn gì?”
"Cho tô mì của mấy người ở đây đi! Nếu cậu còn dám thêm thứ khác vào, tôi sẽ đập nát đầu cậu!”
Xem ra lúc đầu người thanh niên này đúng là đang có ý định đó, nếu như đánh không lại thì bỏ thuốc mê, nhưng vừa nghe Mạc Phong nói vậy thì hắn đột nhiên run lẩy bẩy, vội vàng lắc đầu nói: “Không dám! Tôi đâu dám cho thuốc vào trong mì chứ?”
"Hiểu thì tốt!”
Mạc Phong ngồi trên ghế sofa đầy hào sảng, anh liếc nhìn xung quanh, mọi người bị ánh mắt dữ tợn của anh làm cho phải lùi lại mấy mét.
Bạch Doanh nhẹ nhàng kéo tay áo anh: "Bây giờ chúng ta đi thì có phải sẽ bớt nhiều rắc rối không? Sao lại phải ở lại chờ người của bọn chúng tới chứ? Anh tưởng rằng đánh đấm dễ lắm sao, tôi mệt sắp chết rồi đây!”
“Yên tâm ăn sáng đi, việc còn lại để tôi lo!”, anh thản nhiên cười nói.
Một lúc sau, người thanh niên ở quầy lễ tân từ bên ngoài bước vào với hai món đồ ăn nhanh mang theo trên tay.
"Mì khô nóng anh muốn đây, tuyệt đối không thêm bất cứ thứ gì vào đâu!”
Mạc Phong lấy mũi ngửi, khóe miệng cong lên, anh không khỏi cười tủm tỉm nói: "Xem như thằng nhóc cậu biết điều, cút sang một bên đi, đừng để lát nữa bị thương”.
“Cám ơn đại ca!”, người thanh niên vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bạch Doanh lúc này không khỏi trừng mắt nhìn anh: "Anh còn dám ăn à? Cẩn thận họ trộn hai viên thuốc chuột vào trong đó, anh chết thế nào cũng không biết đấy!”
"Tôi đã ngửi qua rồi, không có gì đâu, cô cứ yên tâm ăn đi!”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng xe cộ ồn ào, có ít nhất mười mấy chiếc xe đồng thời dừng lại.
Người thanh niên ngồi ở quầy lễ tân không khỏi kinh ngạc nói: "Đến rồi! Anh Long đến rồi!”
"Anh Long? Ha ha, vậy để tôi đi gặp thử anh Long này xem!”, Mạc Phong nhún vai cười khúc khích.