Mạc Phong ngẩng đầu nhìn Trương Phong, sau đó lại nhìn điện thoại.
Cuối cùng anh bắt máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh có rảnh không?”, ở đầu dây bên kia Từ Giai Nhiên vẫn cười đầy quyến rũ.
Anh nói thẳng: "Không rảnh! Tôi đang dự sinh nhật với người anh em của tôi!”
"Anh không rảnh cũng phải đến đây một chuyến, người nhà họ Diệp cầm hợp đồng đại lý đến đây rồi, điểm mặt chỉ tên kêu anh đến đây”.
"..."
Họ Diệp? Sa mạc phía Bắc?
Anh chợt nhớ ra, không phải là nhà họ Diệp ở sa mạc phía Bắc sao?
Lẽ nào hắn thực sự tính được trước?
Mạc Phong vẫn hơi ngờ vực nói: “Người đến là ai vậy? Diệp Đông Thanh?”
"Cũng gần lắm, là chị gái cô ấy Diệp Đông Lâm! Nhưng tốt nhất anh nên đến nhanh đi, tôi thấy cô ta chờ đợi sốt ruột lắm rồi!”, Từ Giai Nhiên bên kia điện thoại mỉm cười nói.
Cô ta nói địa điểm rồi cúp điện thoại, Mạc Phong không khỏi trầm ngâm mất một lúc.
Cho dù người đến là chị gái của Diệp Đông Thanh thì làm sao lý giải được luồng sát khí đó đây? Hai người chưa từng gặp nhau, lẽ nào anh có chỗ nào đắc tội với cô ta?”
"Anh Mạc! Có ứng nghiệm không?”, lúc này Trương Phong cười trêu chọc.
Mạc Phong chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói: "Cậu có thể ở lại! Từ ngày mai đến làm ở tiệm này! Lương ba nghìn tệ, bao ăn ở!”
"Tiền không phải mấu chốt, chủ yếu là tôi muốn theo anh Mạc làm chuyện lớn!”
Hai người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt Trương Phong đầy sự kích động, cũng không biết tên này đang cao hứng vì chuyện gì nữa.
Trương Hiểu Thiên bí mật kéo ống tay áo Mạc Phong: “Đội trưởng, anh muốn giữ hắn lại thật à?”
"Dù sao cũng đang thiếu nhân lực. Người ta có thiện chí làm việc với chúng ta, hà cớ gì lại từ chối!”, Mạc Phong nhún vai cười hờ hững, sau đó cầm áo khoác bước ra khỏi cửa.
Triệu Khải nhìn bóng lưng của anh không khỏi cảm thán: "Ớ, đội trưởng, anh không ăn cơm à?”
"Anh có chút việc, các chú cứ ăn trước đi!”
"..."
Sau khi Mạc Phong rời đi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Khải, Trương Hiểu Thiên và Trương Phong!
"Cùng ngồi xuống ăn cơm đi. Nếu như đội trưởng đã đồng ý cho anh ở lại rồi thì từ nay chúng ta sẽ là người một nhà! Đừng khách sáo, ăn uống cho thoải mái đi!”, Triệu Khải bình tĩnh vỗ vai hắn nói.
Cậu ấy còn lấy một nồi nước sốt gia truyền lớn từ phòng bếp ra. Món này lúc thường chỉ cần để nửa giờ, chắc chắn sẽ bị cướp mất!
…
Lúc này tại khách sạn Phong Nguyệt ở Giang Hải, đó là một khách sạn sang trọng của nhà họ Từ, cho dù xếp hạng sao thì đây cũng phải là khách sạn tầm năm sao.
Trong phòng VIP.
Ngồi trên bàn là Châu Nhược Niên của nhà họ Châu, Mộ Dung Vân Long của nhà họ Mộ Dung và Từ Mậu Thịnh, Từ Giai Nhiên của nhà họ Từ.
Ngồi ở bên còn lại là Diệp Đông Lâm đến từ sa mạc phía Bắc!
“Sao người vẫn còn chưa tới vậy?”, vẻ mặt cô ấy lạnh lùng và vô cùng mất kiên nhẫn.
Châu Nhược Niên không khỏi gật đầu, ngượng ngùng cười nói: "Chắc là cậu chủ Mạc sắp tới rồi!”
"Cậu chủ Mạc?! Ha ha, các người cũng nể mặt anh ta quá nhỉ?”, Diệp Đông Lâm nói với ánh mắt khinh thường.
Nhân vật như thế nào mới có thể khiến cho những ông lớn ở Giang Hải này gọi một tiếng ‘cậu chủ’ đây?
Két!
Lúc này cánh cửa chợt mở ra, Mạc Phong từ xa đã hô hô ha ha rồi.
"Ô, chắc là muốn mời mình ăn bữa cơm thịnh soạn đây mà, cô gái này cũng khá quá nhỉ! Ông Châu à, thư ký nhỏ ông mới tìm được đấy hử? Có tầm nhìn đấy!”, anh vừa bước vào liền nhìn về phía Diệp Đông Lâm cười đểu.
Đương nhiên anh biết đây là chị gái của Diệp Đông Thanh, nét mặt của hai người có phần giống nhau, hơn nữa khí chất tinh anh thoát tục thế này làm sao lại là loại phụ nữ bị người khác bao nuôi chứ.
Nếu như Trương Phong đã nói rằng người phụ nữ này đến với ý xấu, vậy thì phải áp chế cô ta ngay từ đầu mới được!
Nhưng sau này Mạc Phong mới biết được rằng lý do Diệp Đông Lâm nổi sát khí là vì những lời anh nói khi bước vào cửa!
“Anh nói ai là thư ký nhỏ?”, Diệp Đông Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn anh quát.
Mùi thuốc súng nồng nặc này tràn ngập khắp căn phòng VIP, Từ Giai Nhiên ngồi bên cạnh cũng đờ mặt ra, vội vàng nháy mắt với anh.
Trước đó đã nói qua điện thoại với anh ta rồi, sao gã này vẫn còn không biết kiềm kiềm lại một chút chứ?
Mạc Phong xòe tay ra, nhếch mép cười nói: "Thực xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi, cô Diệp không coi là thật đấy chứ?”
"Nếu như anh đã biết tôi là ai mà lại còn dám đùa giỡn như vậy sao?”, Diệp Đông Lâm liếc nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh.
Nhưng Mạc Phong vẫn cái kiểu như đòi ăn đánh: “Đương nhiên là tôi dám rồi. Cô có tin là tôi có thể khiến cô mang bầu bảy tám đứa trẻ chỉ trong một đêm thôi hay không?”
"Khốn kiếp, anh coi tôi là lợn sao?”
"Là cô tự nói đấy nhé, tôi không nói đâu đấy!”
"..."
Diệp Đông Lâm cởi giày cao gót của cô ấy ra và ném nó về phía Mạc Phong, nhưng anh đã bắt được nó và hít một hơi thật sâu.
"Cậu Mạc! Xin hãy tự trọng! Người ta đến đây là để bàn công việc với chúng tôi!”, Mộ Dung Vân Long trừng mắt nhìn Mạc Phong đầy vẻ không vui.
Trước đây ông ta còn cảm thấy anh có thể làm nên chuyện lớn, nhưng bây giờ nhìn lại chỉ thấy anh giống như một tên lưu manh giang hồ, chẳng có chút tiền đồ nào hết!
Ánh mắt Mạc Phong ngưng tụ, anh lập tức chuyển từ bộ dạng phóng đãng sang nụ cười khiêm tốn. Anh kéo ghế ngồi xuống và nói: “Vậy cô Diệp nói xem chúng ta bàn bạc thế nào nào?”
"Ha ha! Tôi có thể cho các người ba quyền đại lý cấp hai, nhưng tôi có một điều kiện, không biết người gọi là ‘cậu chủ Mạc’ đây có dám chơi không?”, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Đông Lâm nở một nụ cười quyến rũ.
Nghe nói phụ nữ thù dai, xem ra đúng là vậy rồi!
Nhưng Mạc Phong vẫn cảm thấy chẳng sao cả, nếu như người ta đã có ý xấu với anh thì bỡn cợt cô ta một chút cũng không quá đáng!
"Được thôi! Cô nói đi! Bất luận như thế nào tôi cũng chơi với cô!”
Diệp Đông Lâm khoanh tay và lạnh lùng nói: “Trong vòng ba tháng, nếu doanh thu của ba nhà các người không đạt tám mươi triệu tệ thì phải trả lại toàn bộ lợi nhuận và chi phí cho nhà họ Diệp! Anh có dám chơi không?”
"Được!”
Anh thậm chí không có thời gian để suy nghĩ dù chỉ là nửa giây mà trực tiếp đồng ý ngay.
“Anh thậm chí còn không cần phải nghĩ sao?”, Diệp Đông Lâm nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
Người của ba gia tộc kia cảm thấy thấp thỏm, nếu không bán được tám mươi triệu tệ, chẳng những tiền bán phải trả lại cho nhà họ Diệp, mà còn phải trả cả tiền vốn cho nhà họ Diệp nữa!
"Cô Diệp! Như thế có phải hơi quá đáng rồi không? Cậu ta đắc tội với cô, nhưng chúng tôi thì không! Ba tháng muốn mỗi nhà kiếm được tám mươi triệu, hơn nữa còn là với những gia tộc chưa từng làm về mảng dược liệu. Như thế quá khó rồi!”, Châu Nhược Niên đứng nhổm dậy, trầm giọng nói.
Diệp Đông Lâm vẫn khoanh tay cười giễu cợt: “Nếu như các người bằng lòng đứng cùng một chiến tuyến với anh ta thì phải có trách nhiệm cùng gánh vác! Nếu không các người tưởng rằng tôi cùng lúc đưa ra ba quyền đại lý là dễ chơi lắm sao? Có không ít người muốn quyền đại lý cấp ba còn chưa chắc đã được kia!”
Lúc này Từ Giai Nhiên quay đầu sang nhìn Mạc Phong đang ăn đồ ăn, nhẹ giọng nói: "Anh không cân nhắc cần thận xem sao?" "Cân nhắc? Xùy! Đơn hàng mấy chục tỷ tệ chỉ là quyết định ba giây của tôi thôi, tám mươi triệu thì tính là gì?”, anh cong môi cười đầy tự tin nói: “Nếu như cô Diệp đã nể mặt tôi như thế, đương nhiên tôi phải nhận rồi. Cái gọi là liều ăn nhiều, nếu như có ai đó không dám chơi thì cũng không sao cả, người đó có thể rút lui!”