Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 377




Chương 377: Cháu rể

Kẻ hạ độc chắc chắn là vì vị trí đứng đầu tông hội Thiên Long. Tô Thanh Hà tuổi đã cao, dù không bị hạ độc thì không chừng một, hai năm nữa cũng lựa chọn rút lui.

Xem ra có những kẻ không đợi được nữa rồi.

Trúng độc liên tiếp hai lần, điều trị vô cùng tốn sức.

Anh cầm cổ tay Tô Thanh Hà, dùng kim đâm trực tiếp vào huyệt Hổ Khẩu nhưng không hề có phản ứng gì.

Anh lấy thêm một cây kim nữa đâm vào huyệt Nhân Trung thì ông cụ Tô khẽ chau mày.

Chỉ cần ông cụ còn cảm giác thì vẫn có hi vọng chữa trị được. Mặc dù không thể điều trị khỏi nhưng có thể khiến ông cụ tỉnh lại.



Lúc này bên ngoài căn phòng.

Một đám người ngồi đó cười cười nói nói, thậm chí còn chơi bài, hô hào lớn tiếng.

“Đôi hai! Tôi chỉ còn ba quân bài nữa thôi!”

“Hạ hạ hạ! Coi như ông số đỏ!”

“Ba con ba! Còn đôi K cuối cùng!”

“Đưa tiền, đưa tiền!”

“…”

Tô Nguyệt sầm mặt đi tới: “Ai cho các người đánh bài ở đây! Muốn đánh bài thì cút ra ngoài chơi!”

“Cô ơi, phiền cô chú ý giọng điệu. Dù gì đây cũng toàn là bậc chú bác cả, đây là cách nói chuyện của bề dưới với bề trên sao?”, một người đàn ông trung niên đeo sợi dây xích bằng vàng hừ giọng lạnh lùng.

Không còn ông cụ cầm cân nảy mực, bọn họ cũng chẳng coi Tô Nguyệt ra gì. Tông hội Thiên Long có ba mươi nhóm nhỏ, nhà họ Tô chỉ chiếm một nhóm, nên chẳng ai sợ ai. Trước đây có ông cụ quản lý cục bộ, mọi người đều kiêng dè.

Giờ Tô Thanh Hà đổ bệnh, ai cũng hiểu ông cụ chẳng còn sống được bao lâu nữa, nên tông hội đương nhiên cũng bắt đầu nhiễu nhương.

Rầm.

Tô Nguyệt đạp bàn khiến nó đổ rầm xuống đất. Cô ta chau mày khẽ quát: “Ngại quá, tính của tôi là vậy, địa bàn của tôi, tôi quyết!”

“Cô…”, người đàn ông trung niên đeo xích vàng sầm mặt.

Một người đàn ông trông gầy hơn vội vàng khuyên can: “Thôi, cô Tô đã không vui thì chúng tôi không chơi nữa!”

“Hừ! Giờ còn một điều cô Tô hai điều cô Tô, qua vài ngày nữa thì xách dép cho ông còn không xứng! Đắc ý cái rắm à!”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, người ta vẫn đang là tiểu thư của nhà họ Tô đấy!”

“…”

Chỉ cần Tô Thanh Hà ngã xuống thì tông hội Thiên Long lập tức rối loạn, nên tông hội không thể một ngày không có chủ.

Khi nhà họ Tô không còn quản lý hội Thiên Long nữa thì Tô Nguyệt cũng không còn là tiểu thư của tông hội, đương nhiên người khác cũng không cần phải nể mặt cô ta.

Cạch…

Lúc này cánh cửa mở ra.

Mạc Phong từ trong bước ra, anh vươn người.

“Sao rồi? Tình hình của ông nội tôi sao rồi?’, Tô Nguyệt lập tức bước tới hỏi.

Anh nhìn xung quanh, thấy biểu cảm của đám đông khác nhau, có kẻ thì vui vẻ hớn hở, có người lại buồn rầu ủ rũ.

Anh khẽ nhoẻn miệng cười: “Không sao rồi, ông cụ đã tỉnh, xem ra đúng là thuốc tôi kê có vấn đề, về tôi sẽ kê lại một phương thuốc khác rồi đi bốc cho ông cụ uống!”

“Tỉnh rồi sao! Cậu nhóc, tôi thấy cậu đang giở trò thì có. Ông cụ uống thuốc của cậu nên bệnh mới càng ngày càng nghiêm trọng. Vậy mà cậu còn dám kê nữa sao. Cậu có ý gì?”, người đàn ông trung niên đeo xích vàng chỉ vào Mạc Phong quát tháo.

Nhưng một giây sau ông ta lập tức kêu la thảm thiết.

“Á…”

Mạc Phong bẻ ngược ngón tay mà ông ta vừa chỉ vào mình rồi lạnh lùng nói: “Tôi ghét nhất người khác chỉ tay vào mình! Trước đây cũng có một kẻ làm như vậy, cỏ mộ giờ mọc chắc cao bằng ông rồi đấy!”

“Thằng nhóc! Cậu…”

Chưa nói dứt câu thì ông ta đã quỳ phụp xuống đất.

“Lần sau nói chuyện biết điều một chút!”, Mạc Phong khẽ ấn mạnh, người đàn ông kia càng kêu ác liệt hơn.

Đám đông đứng bên cạnh thấy vậy thì cuống hết cả lên.

Dù gì người ta cũng là đường chủ của tông hội Thiên Long. Dưới trướng có mấy chục anh em, thậm chí có nhóm còn có hai, ba trăm anh em.

Vậy mà bị một thằng người chưa rụng hết lông khinh thường thì đúng là mất mặt.

“Thằng nhóc! Tông hội Thiên Long không phải là nơi để cậu ngang ngược đâu.

“Đúng vậy! Mau biến đi, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà dám xen vào nội bộ của tông hội, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!”

“Người ngoài dựa vào cái gì mà quan tâm tới chuyện của chúng tôi, còn dám hỗn xược như vậy, ăn gan hùm à”

“…”

Đám đông chống đối Mạc Phong càng lúc càng ác liệt. Tô Nguyệt đứng bên cạnh không nói xen được lời nào. Phụ nữ vẫn chỉ là phụ. Với tình huống như này, họ rất khó có thể dứt khoát, quả quyết như đàn ông.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ được đẩy ra. Tiếng bước chân chậm rãi vọng tới.

“Tôi cho cậu ấy dũng khí đó! Ai nói cậu ấy không được xen vào việc nội bộ của tông hội Thiên Long? Ai nói?”

Tiếng quát hùng hồn khiến người khác cảm thấy tê da đầu và ớn lạnh sống lưng.

Đám đông từ từ quay người lại thì thấy ông cụ chắp tay sau lưng, đừng sừng sững giữa cửa.

Ông cụ không có dấu hiệu gì là vừa mới bị bệnh nặng. Sắc mặt hồng hào, giống như không hề hấn gì sất.

“ Đại…đại ca…sao đại ca lại dậy rồi?”

“Không thể nào, dù có tỉnh lại thì cũng không thể hồi phục nhanh như vậy chứ?”

“Đến cả bệnh viện còn nói là đã hết hi vọng rồi mà, điều này…không thể nào!”

“…”

Tô Thanh Hà chắp tay sau lưng, nhìn hết một lượt và hừ giọng: “Hừ? Sao? Tôi không chết khiến mọi người thất vọng lắm hả? Giờ tôi nói cho các người biết, cậu ấy chính là người của tông hội Thiên Long, sau này được tùy ý xen vào chuyện nội bộ của hội!”

“Cái gì?”, tất cả mọi người đều hô lên đầy kinh ngạc.

Một thanh niên mới hai mươi tuổi mà đã có quyền lực lớn như vậy sao.



“Cậu ấy chính cháu rể của Tô Thanh Hà tôi.

Ầm!

Tất cả đều sững sờ.

Bao gồm cả Mạc Phong và Tô Nguyệt.

Nói thật là trước đó trong phòng, ông cụ chỉ nói là cần Mạc Phong phối hợp cùng diễn một vở kịch, vì vậy anh dùng kim đâm vào các huyệt vị của ông cụ, như vậy có thể tạo ra hiện tượng phản quang trong thời gian ngắn.

Thế nhưng sau đó cơ thể sẽ ngày một yếu hơn, nhất là khi ông cụ đã bị trúng độc tới hai lần, tuổi lại cao nên cơ thể không thể cầm cự được.

Nhưng thật không ngờ lại diễn tới mức độ này, thật không hiểu ông cụ có phải nói đùa thành thật hay không.



“Cháu rể? Cậu…ta sao?”, người đàn ông đeo xích vàng quay qua nhìn Mạc Phong với vẻ kinh hãi.

Mạc Phong nhún vai khẽ cười: “Sao thế? Không tin à?”

Tô Nguyệt đứng bên cạnh cũng ngây người, cô ta nhìn ông nội mình, rồi lại nhìn Mạc Phong: “Điều này…là thật sao?”