Tình đầu là tình không thể quên, dù sau này không còn qua lại nhưng người phụ nữ vẫn luôn nhớ về người đàn ông đầu tiên của mình.
Vì vậy thứ tự xuất hiện của người khác trong cuộc đời một con người hết sức quan trọng. Người vui vẻ ở cạnh bạn chưa chắc đã là người ở lại tới cuối cùng nhưng là người mà bạn sẽ nhớ lâu nhất.
Cùng lúc này.
Tại Yến Kinh.
Dương Thái Nhi đã có thai được hơn hai tháng. Mặc dù bụng chưa lộ rõ nhưng cô thường xuyên cảm nhận được có thứ chuyển động trong bụng mình.
Để yên tâm dưỡng thai, cô cũng đã nghỉ việc ở ẩn, trở thành người phụ nữ nội trợ của nhà họ Tưởng. Hàng ngày còn tìm người dạy cô đan áo, đan khăn.
Tưởng Minh Xuyên gần đây chỉ có ba việc: đi làm, tan làm và tới quán bar!
“Mở cửa ra…”
Dương Thái Nhi ngồi trong phòng ngủ giật mình, cô vội vàng đặt chiếc áo đang đan dở qua một bên và đi tới mở cửa.
Nhưng cửa vừa mở ra thì Tưởng Minh Xuyên đã đẩy cô đè xuống giường.
Bốp…
Cô ngồi dậy, tức giận tát hắn một phát: “Anh tôn trọng người khác một chút!”
“Tôn trọng! Mẹ kiếp cô đáng để tôi tôn trọng sao? Có có biết ngày nào tôi cũng đau khổ không? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, mà động một tí cũng không được?”, Tưởng Minh Xuyên loạng choạng đứng dậy với đôi mắt đỏ ngàu đầy tức giận.
Dù hắn có tức giận thế nào thì Dương Thái Nhi cũng không quan tâm: “Tôi biết như này là không công bằng với anh nhưng nhà họ Dương đã giúp nhà họ Tưởng khơi thông hành lang của quân đội vùng biên giới, lẽ nào như vậy còn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ! Không phải cô muốn làm liệt nữ trong trắng sao? Hôm nay tôi muốn xem xem…”
Hắn không để cho cô cơ hội phản ứng, càng không thèm quan tâm cô đã mang thai, chỉ đẩy cô ngã xuống giường.
“Đừng…”
Nhưng cô càng giãy giụa thì Tưởng Minh Xuyên càng hưng phấn hơn.
“Kêu đi! Hôm nay tôi phải có cô bằng được!”
Hắn giống như một con dã thú xé rách quần áo của Dương Thái Nhi.
Dưới lầu.
Tưởng Vân Long vừa từ công ty trở về: “Thằng nhóc đó đã về chưa?”
“Cậu chủ về rồi, hình như vừa lên lầu luôn rồi ạ”, quản gia cung kính nói.
Ông ta nhìn đồng hồ, chưa tới tám giờ tối. Bình thường ít nhất Tưởng Minh Xuyên phải chơi tới sáng mới về, vậy mà hôm nay về sớm như vậy đúng là bất ngờ.
“Ha ha! Xem ra thằng nhóc muốn làm bố rồi. Vậy mới biết thế nào là trách nhiệm! Để kệ hai đứa đi! Thanh niên cũng cần có không gian riêng mà!”, Tưởng Vân Long nhấp ngụm trà khẽ cười.
Nhưng đúng lúc này.
Loảng xoảng.
Có tiếng đồ vỡ từ trên tầng vọng xuống.
Tưởng Vân Long và ông quản gia nhìn nhau, dường như họ đều nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Âm thanh này không bình thường. Họ nhanh chóng chạy lên lầu, chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Dương Thái Nhi.
“Người đâu!”
Rầm…
Quản gia đạp tung cánh cửa.
“Dừng tay lại!”, Tưởng Vân Long kinh hãi hô lên: “Thằng khốn này, vợ mày đang có thai đấy!”
Ông ta bước tới lôi Tưởng Minh Xuyên ra, rồi tát cho hắn hai phát bạt tai.
“Bố? Sao bố lại ở đây”, hắn ôm mặt nhìn với vẻ mơ màng.
Dương Thái Nhi hai tay ôm bụng, nhưng khi cô đưa tay ra thì toàn là máu.
Quản gia thấy vậy bèn chau mày: “Cô Dương bị động thai rồi, cần phải tới bệnh viện ngay!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi xe đi, nếu không giữ được cháu tôi thì tôi sẽ hỏi tội các người!”, Tưởng Vân Long gầm lên.
Khi hai người giằng co, hầu như cả cơ thể của Tưởng Minh Xuyên đều đè lên người Dương Thái Nhi, cô vốn yếu ớt, hơn nữa lại đang mang thai nên càng yếu hơn.
Nếu không phải vì cô ôm lấy bụng của mình thì có lẽ bây giờ còn xuất huyết nhiều hơn nữa rồi.
Dương Thái Nhi được dìu đứng dậy. Cô trừng mắt với Tưởng Minh Xuyên: “Nếu con của tôi có mệnh hề gì thì chúng ta ly hôn!”
“Cái…cái gì? Ly Hôn? Chúng ta mới vừa kết hôn mà!”, Tưởng Minh Xuyên lập tức tỉnh rượu, sững sờ hỏi.
Mới kết hôn được vài ngày đã đòi ly hôn, người ngoài sẽ nhìn hắn thế nào đây? Là bị yếu sinh lý sao?
Trong nháy mắt, xe cứu thương của bệnh viên Nhân Dân Số 1 Yến Kinh đã tới trước cổng nhà họ Tưởng. Tưởng Vân Long đã liên hệ cho các chuyên gia trong và ngoài nước canh chừng điều trị ở bệnh viện ngay trong đêm.
Thật đúng là một khi thiên tử nội giận thì đất trời cũng gầm gừ.
Tưởng Vân Long liên hệ, cả Yến Kinh lập tức sôi sùng sục. Mười mấy chuyên gia đều tập trung hết tại phòng họp của bệnh viện Nhân Dân thành phố.
Người bình thường khám bệnh mà muốn mời bất kỳ vị nào ngồi ở đây đều không dễ dàng gì. Nhưng một câu nói của Tưởng Vân Long có thể khiến toàn bộ chuyên gia của Yến Kinh phải có mặt.
Đó chính là sức mạnh của nhà họ Tưởng!
Lúc này tại thôn Thập Lý.
Đã là hơn mười giờ đêm.
Mạc Phong bỗng cảm thấy hoang mang. Anh cũng không biết tại sao, chỉ cảm nhận như bị mất mát đi thứ gì đó.
Một cảm giác hoảng sợ không nói nên lời. Một mình anh đứng ngoài cửa hút liên tục mấy điếu thuốc.
Lúc này có tiếng bước chân khẽ khàng từ phía sau. Mạc Phong đang định quay người lại thì có thấy tấm áo sơ mi được khoác lên vai mình.
“Nhiệt độ buổi tối của thôn Thập Lý chưa tới mười độ, bố sợ anh bị cảm lạnh nên bảo em lấy áo mang ra cho anh”, Tống Giai Âm ngượng ngùng nói.
Tại đỉnh Thần Tiên, bốn bề là núi tuyết, nhiệt độ quanh năm thường dưới không độ.
Mạc Phong đã sớm rèn luyện cho mình một cơ thể chịu lạnh, cộng với việc khi đó anh dùng máu kỳ lân nên dương khí mạnh hơn rất nhiều lần so với những người đàn ông bình thường khác. Thế nên anh không chỉ không cảm thấy lạnh mà còn đổ mồ hôi.
Anh quay đầu nhìn Tống Giai Âm, cô nhóc mặc áo cộc đang đứng run rẩy trong gió.
“Em mặc áo vào, con gái cơ thể mỏng manh, ở đây gió to em vào nhà trước đi”, Mạc Phong khoác áo lên người, vuốt tóc cô nói với giọng cưng chiều.
Lúc này trong phòng.
“Ông mau nhìn xem, đây toàn là đồ hàng xóm biếu. Trước đây họ khinh thường mình, giờ coi như cũng được hả dạ rồi!”, mẹ của Tống Giai Âm cầm hũ mật ong cười đắc ý.
Giờ ai cũng biết nhà họ Tống có một chàng rể, một nhân vật mà đến ngay cả chủ tịch huyện cũng phải nhượng bộ. Thế là không ít hàng xóm bắt đầu nịnh nọt nhà họ.
Nhà có gì có thể ăn uống được thì họ đều mang ra tặng hết.
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh chỉ lắc đầu bất lực: “Tôi nói bà có thể bớt bớt lại không, chuyện chưa đâu vào đâu mà đã dám nhận quà của người ta. May mà Mạc Phong không so đo, nếu không người ta sẽ nghĩ mình thế nào đây! Tôi nói bà có thể cho con gái chúng ta một đường lui không cơ chứ?”