Nếu để ông trưởng thôn biết được, Mạc Phong thuê núi là để trồng ‘cỏ’ theo khái niệm của bọn họ thì có lẽ ông ấy sẽ hết hồn mất!
Toàn bộ dược liệu trải khắp ngọn núi bị coi là ‘cỏ’ để không không, nếu có một bác sĩ Đông y ở đây thì có lẽ cái thôn này đã phát tài từ lâu rồi!
Nghe thấy tám chục nghìn, Mạc Phong càng kinh hãi hơn, sao tự nhiên còn giảm xuống nữa vậy.
“Tám chục nghìn, ông nói gì cơ ạ?”
Ông trưởng thôn thầm nhủ hỏng rồi. Cậu nhóc này cũng không phải thanh niên ngờ nghệch, không dễ lừa chút nào!
“Cậu nhóc, tôi cũng không lòng vòng nữa, nếu muốn thuê quả núi này, ít nhất là năm chục nghìn một năm. Mặc dù chúng tôi để không, nhưng nó cũng là tài sản của thôn. Ít nhiều cậu cũng phải để dân làng có chút gì đó mà!”, ông trưởng thôn nói với vẻ cầu khẩn.
Thực ra năm chục nghìn vẫn có thể ép giá tiếp, vì quả núi để không cũng chỉ mọc cỏ, nếu có thể cho thuê thì còn kiếm được chút ít, dù mười nghìn một năm thì mỗi nhà cũng được vài trăm tệ rồi.
Vài trăm tệ là đủ để họ trang trải trong một khoảng thời gian nhất định.
“Không không không, tám chục nghìn đi! Không cần hạ giá nữa, tám chục nghìn một năm. Ngọn núi phía sau, cộng thêm khu trữ nước đều thuộc về cháu! Ông thấy sao? Ngoài ra cháu còn giúp mọi người sửa thành đường rộng bốn mét!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Ông trưởng thôn nghe thấy vậy thì thất kinh. Đây đúng là ông thần tài mà!
Tám chục nghìn, không đòi bớt một đồng cắc nào!
“Cậu nhóc, cậu…nói thật sao? Tôi bằng này tuổi rồi, đừng gạt tôi đấy!”, ông trưởng thôn túm lấy cánh tay Mạc Phong hỏi giọng lắp bắp.
Làm trưởng thôn đã được gần ba mươi năm. Cả đời này ông chưa đóng góp được gì cho thôn, cuối cùng thì trước lúc chết cũng có thể làm vài điều có ý nghĩa rồi!
Huyện An Dương vốn là vùng đất nghèo hoang vu, phía trên mặc kệ chẳng buồn quan tâm. Đến kinh tế của thôn còn bỏ qua thì càng không cần nhắc tới việc tu sửa đường xá.
Có tiền nhàn rỗi thì phía trên cũng lấy đi kiến thiết huyện thành. Nếu bỏ lỡ mất cơ hội này thì cả đời này huyện Thập Lý cũng đừng mong sửa được con đường hẳn hoi để đi!
“Xem ông nói kìa, ông bằng này tuổi rồi, cháu lại dám nói đùa với ông sao?", Mạc Phong cười khổ lắc đầu.
Trưởng thôn lập tức buông tay anh ra, ngồi lên xe ba gác: “Cậu đợi một lát! Tôi lập tức gọi người trên huyện tới, chuyện này vô cùng hệ trọng, một mình tôi không thể quyết được!”
Nói xong, ông đạp xe khởi động rồi lạch cạch lái chiếc xe cũ kỹ đi xuống núi.
Bằng đó tuổi rồi mà vẫn tinh anh, sung sức đúng là một chuyện kỳ lạ. Thân thể của ông ấy có khi còn khỏe mạnh hơn cả những gã tầm hai mươi tuổi của thành phố.
Cho tới khi ông trưởng thôn rời đi, bố của Tống Giai Âm mới thở dài: “Tiểu Mạc, giá của cậu cao quá! Tám chục nghìn một năm, cậu thuê làm gì?”
“Trồng cái này!”, Mạc Phong chỉ vào đống dược liệu dưới đất.
“Hả? Trồng đống cỏ này ấy à?”, người đàn ông trung niên kinh hãi hô lên.
Ông thật sự không hiểu, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để trồng cỏ thôi sao?
Tiền nhiều đến mấy cũng không thể lãng phí như vậy mà?
Tống Giai Âm vội vàng giải thích: “Bố! Đây không phải là cỏ! Mà là dược liệu! Anh Mạc nói những thứ này rất có giá trị!” “Dược liệu? Không phải cũng là cỏ sao? Cỏ thì đáng giá bao nhiêu chứ? Tiểu Mạc à, lần này cậu lỗ thật rồi!”
Trước đó, Mạc Phong đã dạy cho Tống Giai Âm rất nhiều kiến thức về dược liệu. Anh phát hiện ra cô nhóc học rất nhanh, có rất nhiều thứ chỉ cần nghe một lần là đã nhớ.
Đây là một dạng thiên phú. Nếu được bồi dưỡng đàng hoàng thì không chừng sau này có thể giúp anh rất nhiều.
“Chú yên tâm, không lỗ đâu!", Mạc Phong nhún vai cười thản nhiên.
Có thể bây giờ không ai có thể hiểu nhưng cũng không sao, anh sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy.
Giống như việc tất cả mọi người đều tưởng rằng gia đình Mạc Phong đã không còn ai, anh cũng sẽ chứng minh cho họ thấy có một ngày hổ quay về núi để máu nhuốm đỏ cả vùng trời.
Bố của Tống Giai Âm không hiểu rốt cuộc Mạc Phong định làm gì nhưng ông cũng không nói gì thêm. Dù sao người có tiền có suy nghĩ riêng, nếu như nói linh tinh họ không sửa đường nữa thì phải làm sao?
Một lúc sau, bữa ăn chưa kết thúc mà đã có tiếng xe từ ngoài vọng vào.
Họ ra cửa thì thấy trên chiếc xe ba gác có bốn, năm người. Ngoài ông trưởng thôn thì những người còn lại đều phải vịn vào xe nôn thốc nôn tháo.
“Bọn họ làm sao vậy?”, Mạc Phong gãi đầu không hiểu.
Ông trưởng thôn cười lúng túng: “Không sao, vừa rồi đường ổ gà quá, tôi lại lái nhanh!”
Nghĩ lại đoạn đường đi vào thôn, thật sự, không thể chỉ dùng hai từ gập ghềnh để miêu tả.
Trước đó, Mạc Phong muốn về tới thôn phải mất hai tiếng đồng hồ. Vậy mà ông trưởng thôn đi chưa tới một tiếng đã đón người về được tới đây.
Xe ba gác đi còn nhanh hơn xe bốn bánh, có lẽ những người ngồi trên xe chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa mình và thần chết lại gần đến như vậy.
Sau khi nôn xong, bọn họ mới dần tỉnh táo và đi về phía Mạc Phong.
“Xin chào! Tôi là chủ tịch huyện An Dương, Châu Thụ Minh!”
Vừa nói người đàn ông vừa đưa tay ra, hơn nữa còn đưa hai tay. Đây là sự đãi ngộ dành cho nhân vật tầm cỡ.
Mặc dù là chủ tịch huyện nhưng ông ấy ăn mặc không khác người bình thường là bao, hơn nữa quần bị rách phải vá lại.
Xem ra huyện An Dương nghèo từ trên xuống dưới. Anh không cảm thấy sự uy nghi, ép người toát ra từ ông chủ tịch huyện này, chỉ cảm thấy sự thân thiện.
“Tôi muốn thuê ba mươi năm!”
Ầm…
Lời nói như sét đánh ngang tai.
“Ba mươi năm! Ông Vương nhéo tôi một cái, có phải tôi đang nằm mơ không?”, Châu Thụ Minh vội ngoáy tai, vẻ mặt không dám tin.
Tám chục nghìn một năm, ba mươi năm là hơn hai triệu tệ đấy!
Nếu ở huyện An Dương thì đây có lẽ sẽ là người giàu có số một mất!