Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 340




Tình cờ là có một thùng rác khác ở cạnh vị trí này, anh vốn định ngủ thiếp đi, nhưng lại có một cơn gió thổi qua.

Mùi thối đó xộc thẳng vào mũi anh.

"Mẹ kiếp, mùi gì vậy? Trên xe không có người dọn dẹp vệ sinh sao?”, Mạc Phong mở mắt, lấy tay che mũi.

Không chỉ có mùi thối của đồ mục rữa mà còn có cả mùi của chân hôi, hơn nữa còn là sự hòa quyện của các thể loại mùi hôi chân.

Đột nhiên.

Lông mày anh không khỏi hơi nhăn lại, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo gi lê màu đen đang đè một cô gái trong góc, hắn chậm rãi đưa tay sờ vào ba lô của cô gái.

Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc ví màu đen.

Xuýtt…

Anh búng ngón tay.

Một chiếc kim bạc vụt qua.

"Á...", người đàn ông trung niên mặc áo gi lê màu đen đột nhiên kêu lên.

Chiếc ví ngay lập tức rơi xuống đất.

Mạc Phong chậm rãi bước tới mỉm cười nói: “Người đẹp, em làm rơi chiếc ví này, may mà có ông anh này nhặt giúp em!”

Cô bé đeo tai nghe đó vội quay người lại.

Điều khiến anh ấn tượng nhất là đôi mắt đẹp của cô gái, nó đặc biệt trong veo, đẹp hơn rất nhiều so với những phụ nữ thành phố trang điểm đậm và đeo kính áp tròng thẩm mỹ.

Đôi mắt to của cô bé này là sinh ra đã có, cô gái có hàng lông mày cong vút nhìn rất có hồn.

"Cảm ơn! Vừa rồi em nghe nhạc nhập tâm quá, không chú ý ví tiền bị rơi xuống sàn!”, cô bé quay người nhanh chóng nhặt chiếc ví lên với nụ cười ngọt ngào.

Mặc dù cô bé này không quyến rũ như Từ Giai Nhiên, cũng không có khí chất lạnh lùng cao ngạo như Mục Thu Nghi, nhưng khi cô ấy cười, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Nụ cười có tác dụng chữa bệnh khiến người ta nhìn thấy sẽ vô thức quên đi hết mọi buồn phiền lo lắng.

Người đàn ông trung niên mặc áo gi lê ngượng ngùng cười: “Cô gái nhỏ sau này ra ngoài phải chú ý nhé, ví là nhất định phải cất cho kỹ!”

Sau đó, hắn quay lại nhìn Mạc Phong một cái nhìn đầy hằn học, rồi vỗ vai anh cười khẩy: “Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt bụng nhỉ!”

Người đàn ông vạm vỡ trong chiếc áo gi lê vừa cười khẩy vừa chỉnh trang lại quần áo của mình, thắt lưng hắn còn có một con dao găm.

Anh không biết hắn đã qua được cửa kiểm tra an ninh bằng cách nào!

“Như nhau cả, như nhau cả thôi!”, Mạc Phong cũng đưa tay ra vỗ vỗ vai người đàn ông cường tráng.

Bụp ...

Cái vỗ này khiến người đàn ông cường tráng mặc áo gi lê quỳ mọp xuống đất.

“Cậu...", người đàn ông vạm vỡ mặc áo gi lê màu đen kinh hãi ngẩng đầu.

Mạc Phong chỉ vỗ nhẹ vai hắn mà hai chân hắn đã mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

"Ấy! Người anh em đang làm gì vậy? Còn chưa sang năm mới mà sao đã đòi tiền lì xì rồi? Mau đứng lên đi!”, Mạc Phong mỉm cười, nhưng tay còn lại vẫn đè lên vai người đàn ông cường tráng.

Nhiều người xem cũng khó hiểu tại sao đang yên đang lành hắn ta lại quỳ xuống như vậy?

“Thằng ranh, mẹ kiếp còn không thả tao ra à!”, người đàn ông lực lưỡng gầm lên, ánh mắt tóe lửa.

Mạc Phong khẽ vỗ vỗ vai hắn: “Ông nói gì vậy, tự ông quỳ xuống sao lại trách tôi chứ? Tôi bắt ông quỳ sao?”

Lúc này, cảnh sát tuần tra trên tàu nghe thấy tiếng động liền chạy đến.

“Làm gì vậy?”, một nữ cảnh sát cao gầy vội vàng chạy tới, quát lớn: “Trên tàu không được phép gây sự! Nếu không tôi sẽ tống các người vào đồn cảnh sát ở trạm kế tiếp đấy!”

Người đàn ông lực lưỡng nói với vẻ mặt thê lương: "Đồng chí cảnh sát, tên này đánh người, còn nhất định không cho tôi đứng dậy nữa!”

“Tôi nói này ông anh, chúng ta làm gì cũng phải quang minh lỗi lạc, không được ngậm máu phun người nhé. Vừa rồi ông sờ mông tôi, tôi còn chưa truy cứu nữa đấy!”, Mạc Phong dang hai tay mỉm cười nói.

"Ai sờ mông cậu chứ! Cảnh sát, cô phải đòi sự công bằng cho tôi! Cậu ta nhéo vai tôi bắt tôi quỳ xuống không cho tôi đứng dậy!”

Nữ cảnh sát liếc nhìn Mạc Phong, anh đã buông tay ra từ lâu rồi.

"Vậy giờ ông đứng dậy đi!”

Người đàn ông vạm vỡ mặc áo gi lê di chuyển cánh tay: “Hừ! Chúng ta cứ chờ mà xem!”

Nhưng vừa định đứng dậy, đột nhiên hắn cảm thấy đầu gối bị tác động mạnh, lại quỳ xuống sàn.

Mạc Phong dang tay cười vô tội: “Cô nhìn xem, là gã này tự mình muốn quỳ xuống đấy chứ!”

"Hả? Thằng ranh, có phải mày đang giở trò không?”, gã lực lưỡng ngẩng đầu, đôi mắt đầy phẫn nộ quát.

Anh lắc đầu cười khẩy: “Mọi người đều đang nhìn kia kìa, hai tay tôi đâu có động vào ông, ông muốn quỳ là việc của ông, tôi đâu quản được!”

"Mày..."

Nói xong, Mạc Phong kéo cô gái đi sang toa tàu khác.

Vừa rồi anh cũng để ý quan sát xung quanh, có ít nhất ba người là đồng bọn của gã đàn ông cường tráng kia.

Nếu cô gái ở đó một mình, có thể sau này sẽ xảy ra vấn đề, vì vậy anh đã kéo luôn cô ấy đến lối đi của toa bên cạnh.

"Vừa rồi…cảm ơn anh...", cô gái cúi đầu, đỏ mặt nói.

Sau đó, Mạc Phong mới nhận ra rằng mình đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, hơn nữa còn vô tình đan tay thành hình chữ thập.

Cô gái cũng rất hoạt bát và cười hóm hỉnh: "Em đến huyện An Dương, không phải sắp đến trung thu rồi sao? Vậy nên em muốn về nhà ăn bữa cơm đoàn viên với bố mẹ. Anh thì sao?”

"Thật là trùng hợp! Anh cũng đến huyện An Dương!”

"Thế tốt quá! Vậy thì chúng ta có thể đi cùng nhau đến hết chặng đường rồi. Tên em là Tống Giai Âm, anh trai tên gì vậy?”



chapter content