Rốt cuộc có nói dối hay không, thực ra chỉ cần nhìn vào đôi mắt là biết, Tống Thanh Sơn là người duy nhất nói dối mà ánh mắt không hề thay đổi!
Mạc Phong khoanh tay khịt mũi nói: “Đón cô ấy mà cần cử tới ba cao thủ của nhà họ Tống hộ tống sao? Tôi thực sự nghi ngờ các người có phải người một nhà hay không đấy!”
"Đương nhiên là người một nhà rồi! Nếu không tin cậu hỏi Thi Vũ đi!”, Tống Thanh Sơn vỗ ngực cười ha hả nói: "Nhóc con, tôi biết cậu có chút thực lực, nhưng cậu không thể không để con bé về nhà chứ?”
Khi đến Giang Hải, Tống Thanh Sơn đã nghe ngóng về Mạc Phong, một thiếu niên trước đây từng có tin đồn với cô chủ nhà họ Dương gần đây đã khuấy động cả Giang Hải.
Thậm chí khi nghe Tống Lâm Sinh giải thích, cả ba nhà dường như đã đạt được thỏa thuận nào đó với ông ta, và họ đang có một mối quan hệ hợp tác.
Rốt cuộc dù sao đây cũng là Giang Hải, là địa bàn của người khác, làm việc gì cũng phải cẩn thận sẽ tốt hơn, mục đích của bọn họ chỉ là muốn đưa Tống Thi Vũ trở về, nếu có thể không gây chuyện thì họ nhất định sẽ không lộn xộn.
Nếu đánh nhau với Mạc Phong, bị ba gia tộc lớn ở Giang Hải ra tay và chặn đường ra khỏi Giang Hải thì sẽ rất phiền phức.
Tống Thi Vũ khẽ gật đầu nói: "Bởi vì ông cụ Tống tuổi đã cao, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa, vậy nên thời gian này tôi muốn về nhà ở bên cạnh ông. Chuyện ở công ty phải phiền anh và Thu Nghi rồi”.
"Thôi được, nếu như cô đã muốn quay về thì tôi sẽ không ngăn cản nữa”, Mạc Phong cũng khẽ thở dài, sau đó quay đầu chỉ vào Tống Thanh Sơn quát lớn: “Ông nghe rõ cho tôi, nếu như bạn tôi bị ăn hiếp hoặc phải chịu uất ức ở nhà họ Tống các ông, tôi nhất định sẽ khuấy tung nhà họ Tống các ông lên. Cả đời này các ông đừng mong được sống yên ổn nữa!”
Tống Thi Vũ đứng bên cạnh ngẩng đầu ngây ngốc nhìn anh, trước giờ cô vẫn luôn là người chọc anh nhẫn tâm nhất, không ngờ lúc này anh lại có thể nói ra những lời như vậy.
Điều này đã làm chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô. Cảm giác có người bảo vệ mình thật tốt!
Tí tách…
Hai giọt nước mắt bất giác rơi từ trong đôi mắt Tống Thi Vũ.
Cô ấy vội lau nhanh rồi cười ngượng nghịu: "Đáng ghét, tôi chỉ là về nhà thôi, làm gì mà anh nói đầy cảm xúc như thế, có phải là không quay lại nữa đâu! Có điều tôi cảnh cáo anh, lúc tôi không ở đây, anh không được bắt nạt Thu Nghi đâu đấy. Nhất là không được ép buộc cô ấy làm bất cứ chuyện gì. Nếu không khi quay lại tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
"Được rồi, cô gái ngực bự, cô nên lo chuyện riêng của mình đi thì hơn, nếu có chuyện gì nhớ gọi cho tôi! Nếu bị ăn hiếp thì trở về Giang Hải, ở đây luôn có một phòng dành cho cô!”, Mạc Phong cong khóe miệng cười và nói.
Ánh mắt Tống Thi Vũ hơi lóe lên, cô chỉ cười mà không nói lời nào rồi miễn cưỡng chui vào một con Buick màu đen.
Rầm...
Mấy chiếc xe lao vút qua, khói bốc lên nghi ngút khiến Mạc Phong ho khan mấy tiếng.
"Mẹ kiếp, cố tình à!”, anh nhìn những chiếc xe đang lao đi xa dần, tức giận nói.
Mục Thu Nghi cũng nhìn theo bóng xe rời đi, không khỏi lẩm bẩm một mình: “Anh có cảm thấy Thi Vũ rất lạ không?”
"Ừ, đúng là hơi lạ! Trước đây cô ấy thích nhất là mặc đồ nội y màu đen, hôm nay lại mặc màu trắng! Thật là kỳ lạ!”, Mạc Phong một tay chống cằm và lắc đầu nói.
Đột nhiên, một ánh nhìn dữ dội lóe lên.
Cô nghiêng người sang một bên đá anh một cái và quát: "Anh đi chết đi!”
Một tay Mạc Phong ôm lấy eo cô: “Thôi đừng ồn ào nữa, giờ trong nhà chỉ còn lại hai chúng ta thôi, có phải mình nên sống cuộc sống hạnh phúc chỉ có hai vợ chồng trẻ thôi không?”
“Ai vợ chồng trẻ với anh, không biết xấu hổ!”, Mục Thu Nghi liếc nhìn anh một cái, sau đó xoay người bước vào phòng.
Buổi trưa.
Vì trong nhà chỉ còn lại hai người nên việc nấu nướng của Mạc Phong cũng đơn giản hơn.
Anh làm hai món ăn và một bát canh rồi cả hai cùng ăn cơm.
Lúc này tại sân bay Giang Hải, trên một chiếc máy bay hướng về phía Vùng duyên hải.
Tống Thi Vũ bị nhà họ Tống vây quanh giám sát, ai không biết còn tưởng rằng cô chủ nhà nào ra ngoài chơi cơ.
Tuy ngoài mặt Tống Thi Vũ vẫn được gọi là cô chủ Tống nhưng cách đối xử lại hoàn toàn khác.
“Về đến nhà họ Tống và thực hiện giá trị cuối cùng của mình đi!”, Tống Thanh Sơn khoanh tay, cười lạnh lùng nói: “Đừng trông đợi tên nhóc đó sẽ giúp cháu! Bác chỉ hứa với cháu là không động tay động chân với cậu ta ở Giang Hải, còn nếu ra đến Vùng duyên hải thì khó nói rồi”.
Lúc trước ở Giang Hải, ông ta còn phải kiêng dè Mạc Phong, hơn nữa ông ta cũng đã hứa với Tống Thi Vũ sẽ không ra tay với anh. Nhưng đã đến Vùng duyên hải rồi mà vẫn còn bị anh đè đầu cưỡi cổ, nếu còn không ra tay thì anh lại tưởng ông ta sợ anh thật.
Tống Thi Vũ khẽ lắc đầu mỉm cười nói: “Yên tâm đi, anh ấy sẽ không đến Vùng duyên hải đâu”.
"Ha ha, chuyện này cũng khó nói lắm, bác thấy tên nhóc đó cũng khá quan tâm đến cháu. Lúc xốc nổi lên thì cũng dám liều vì gái lắm. Nếu như cậu ta thật sự dám đến thì đừng có trách nhà họ Tống vô tình”, Tống Thanh Sơn khịt mũi nói.
Tối qua Mạc Phong đánh Tống Lâm Sinh thành ra như thế, hơn nữa còn kêu người lột sạch quần áo của hắn vứt ra đường. Như thế này chính là đang tát vào mặt của cả nhà họ Tống. Chỉ cần anh dám tới Thành phố Long Môn ở Vùng duyên hải thì Tống Thanh Sơn chắc chắn sẽ khiến anh một đi không thể trở lại.
"Anh ấy đối với người phụ nữ nào cũng như thế cả…”, Tống Thi Vũ cúi đầu cười tự giễu.
Chỉ thấy ‘anh Hai’ đang đánh nhau với một con chó đen to lớn.
Con chó đen có kích thước gấp đôi "anh Hai", nhưng lại bị đuổi chạy quanh sân.
Đây đâu phải là đang đánh nhau với con chó khác, rõ ràng là nó đang đánh con chó khác mà.