Đàm Lão Bát gãi đầu. Lẽ nào Tống Lâm Sinh tìm người phụ nữ này sao?
Nhưng người phụ nữ này lại đi cùng Mạc Phong, chẳng lẽ cô ấy là người của cậu Mạc?
Nếu đúng như vậy thì càng không thể làm càn. Ông ta thầm tự vả vào mặt mình, suýt nữa thì làm hỏng việc.
Tống Thi Vũ nghe thấy vậy thì càng thở mạnh hơn tới mức nổi hét cả gân xanh trên mặt. Cô ấy quát lên: “Tôi là chị cậu! Cậu nói cái gì vậy?”
“Chị? Chị cũng xứng sao? Ông nội bảo tôi tới Giang Hải đón chị, mau về cùng tôi!”, Tống Lâm Sinh cười đê tiện, sau đó bước tới kéo tay cô ấy.
Nhưng vừa đưa tay ra thì đã có một bàn tay chộp lấy cánh tay Tống Lâm Sinh.
“Cậu nhóc! Mẹ kiếp giờ không có tâm trạng xử cậu, giữ thể diện mà không muốn à!”
Mạc Phong khẽ ngẩng đầu trừng mắt: “Ở địa bàn của tôi, đừng hòng đưa người phụ nữ của tôi đi, rốt cuộc là ai không nể mặt ai đấy?”
Bốp…
Nói xong anh tát Tống Lâm Sinh một phát.
Cơ thể yếu ớt của cậu Tống làm sao có thể chịu nổi một cú tát.
Nên cả người lập tức xoay mấy vòng.
Tống Thi Vũ thấy vậy thì nín thở: “Anh đánh cậu ta làm gì! Lần này thì gây rắc rối to rồi…”
“Không sao, có tôi ở đây!”, Mạc Phong vẫn cười với vẻ khinh thường.
Mạc Phong cũng thấy anh ra tay không mạnh, thế mà Tống Lâm Sinh cứ như bất tỉnh nhân sự đến nơi.
Thanh niên bấm khuyên gầm lên với Đàm Lão Bát: “Mẹ kiếp ông nhìn cái gì vậy? Không thấy cậu chủ bị đánh sao? Tôi nói cho ông biết nếu hôm nay ông không đập chết cái đám này thì ngày mai đừng hòng mở cửa nữa!”
“Mẹ kiếp! Lên cho tôi!”, ông Tám tức giận quát tháo.
Hàng trăm người xông lên, nhưng không phải nhằm vào Mạc Phong mà là nhằm vào đám người Tống Lâm Sinh.
“Đập cho tôi! Đập mạnh! Mẹ kiếp, ai cũng dám chọc giận à. Đắc tội với cậu Mạc là đắc tội với tôi! Nhịn mấy người lâu lắm rồi, người tỉnh khác mà dám tới đây khua chân múa tay!”, ông Tám chỉ vào bọn họ tức giận rống lên.
Bản thân ông ta được như ngày hôm nay là nhờ cả vào Mạc Phong.
Đời này sống trong giang hồ, thứ coi trọng chính là nghĩa khí.
Nếu không phải Mạc Phong có nghĩa khí thì anh cũng chẳng buồn cân nhắc đến ông ta.
Huống hồ..
Đến cả nhà họ Châu mà Mạc Phong còn dám gây sự, nhà họ Tống dù có ngầu cũng ở nơi xa lắc xa lơ, chẳng thể làm gì được!
Lần này thì Tống Lâm Sinh và đám chân chó của hắn bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa rồi.
“Thôi bỏ đi, còn đánh nữa sẽ chết người mất…”, Tống Lâm Sinh vội vàng túm cổ tay Mạc Phong khẽ nói.
Cô ấy biết, ở đây chỉ có Mạc Phong mới có quyền khiến đám người này dừng tay lại.
Không phải Tống Thi Vũ lo cho sự an nguy của Tống Lâm Sinh mà là sợ gây rắc rối, nhà họ Tống điều tra ra thì lúc đó Mạc Phong sẽ không đỡ nổi.
Mạc Phong do dự một lát rồi phất tay: “Được rồi, như vậy thôi!”
“Dừng tay!”, ông Tám khẽ quát.
Tất cả xếp thành hai hàng dài, ở giữa là bốn thanh niên mặt mày sưng húp, nằm co thành một đống.
Tống Lâm Sinh có nằm mơ cũng không ngờ tới Giang Hải lại bị đánh!
“Cậu là người của nhà họ Tống?”, Mạc Phong túm tóc Tống Lâm Sinh ghì giọng.
Phụt…
Mạc Phong nhổ nước bọt vào mặt hắn ta.
“Bây giờ dù mày có quỳ xuống thì tao cũng sẽ không tha cho mày! Nhóc con, mày chết chắc rồi!”, Tống Lâm Sinh hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Có giỏi thì đưa điện thoại tao gọi điện coi!”
Mạc Phong ngây người, bất giác nhặt điện thoại dưới đất lên: “Được! Tôi muốn xem xem cậu có thể gọi cho ai!”
Nhà Mộ Dung ở Giang Hải.
Mộ Dung Vân Long vội vàng tập hợp toàn bộ cao thủ của nhà họ Mộ Dung.
Tổng cộng hơn năm mươi người, tất cả đều là những nhân vật xuất sắc được tuyển chọn kỹ lưỡng, một đánh ba không thành vấn đề.
“Bố! Bố làm gì vậy?”, Mộ Dung Trầm Chương hỏi với vẻ nghi ngờ.
Đột nhiên triệu tập toàn bộ vệ sĩ thế này, lẽ nào có chuyện gì quan trọng sao?
“Cậu ấm nhà họ Tống xảy ra chuyện ở Giang Hải! Bố phải đi một chuyến!”
Mộ Dung Trầm Chương khẽ chau mày: “Bố nói là nhà họ Tống ở vùng duyên hải ấy ạ?”
“Đúng vậy! Chính là nhà họ Tống ở thành phố Long Môn thuộc vùng duyên hải. Con đừng coi thường. Mặc dù họ không quá nổi tiếng nhưng có thể coi là gia tộc kinh doanh tàu biển lớn nhất ở Hoa Hạ! Thế lực trải rộng khắp các đảo và vùng biển, toàn bộ hệ thống đường biển hầu như do nhà họ kiểm soát! Có thể nói đây cũng là một gia tộc có thực lực! Nếu không làm gì thì thiệt thòi quá!”
Nhà họ Từ ở Giang Hải.
Từ Giai Nhiên đứng bên cửa sổ nghịch sợi vòng tay.
“Thưa cô, khi nào chúng ta xuất phát?”, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi cung kính nói.
Rõ ràng là cô ta cũng nhận được thông tin từ Tống Lâm Sinh. Đương nhiên lúc gặp cấp bách mới cần nhờ vài người có tầm ảnh hưởng như họ đứng ra.
Dù sao chuyện này là nên làm. Giúp cậu Tống, thì mình cũng có lợi.
Mọi người đều là dân kinh doanh cả.
Hai bên không cùng có lợi thì ai giúp làm gì?
“Xuất phát thôi!”, Từ Giai Nhiên đặt sợi dây xuống khẽ nói.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Châu cũng tập hợp hơn trăm cao thủ lái mười mấy chiếc xe Audi xuất phát.
Ba gia tộc xuất phát từ ba địa điểm khác nhau của Giang Hải nhưng cùng đi về một hướng.
Nhìn từ trên cao xuống trông ba đoàn xe giống như ba còn rồng dài ngoằng uốn lượn.
Nhà họ Châu là dàn xe Audi màu xanh nhạt. Nhà họ Từ là dàn xe Mercedes còn nhà họ Mộ Dung càng ngầu hơn là một dàn xe Ferrari.
Cảnh tượng ngàn năm có một, rất ít khi cả ba gia tộc cùng ra tay.
Tại KTV Thời Thanh Xuân.
Đây là một câu lạc bộ mà Đàm Lão Bát mới tiếp quản gần đây. Do một bang phái cắc ké mới gia nhập hội Hắc Long tặng cho ông ta.
“Cậu Tống! Tôi cũng muốn giữ thể diện cho cậu .Thế này đi, cậu xin lỗi cậu Mạc một tiếng, tôi thả cậu ra! Sau này có chuyện gì cứ tìm tôi!”
Tống Lâm Sinh được dìu đứng dậy, tức giận nhìn ông ta: “Được lắm! Vì gã này mà dám đánh cả tôi! Ngày mai tôi cho ông khỏi sống ở cái đất Giang Hải này!”
“Xin lỗi! Cậu! Không đủ tư cách!”
Đến nhà họ Châu còn không dám nói như vậy, Tống Lâm Sinh là cái thá gì?
Hơn nữa thực lực của hội Hắc Long giờ đã mạnh lên nhiều, không dễ gì lật đổ.
Lúc này một chân loi choi từ ngoài hoảng loạn chạy vào, nói nhỏ vào tai ông Tám điều gì đó.