"Xảy ra chuyện rồi, anh có thể đến nhà tôi một chuyến được không?”, Tô Nguyệt nghẹn ngào nói.
Mạc Phong cũng sững sờ: “Đêm hôm đến nhà cô không được hay cho lắm, hay là đến khách sạn đi!”
"Đồ khốn kiếp! Lúc này anh còn nói giỡn được à? Ông nội xảy ra chuyện rồi!”
Cửa ngõ phía Bắc thành phố, nhà họ Tô.
Hôm nay có không ít đường chủ cầm đầu hội Thiên Long và người của các phân đà khác đã tề tựu lại đây.
Ông cụ Tô đột nhiên lâm bệnh nặng, đối với bên ngoài thì việc này có lẽ không ảnh hưởng gì, nhưng đối với nội bộ hội Thiên Long mà nói thì đây chắc chắn là một tin sốt dẻo.
Ngay cả thủ lĩnh cũng đã ngã xuống, băng nhóm này sao có thể không loạn lên được cơ chứ?
"Đại ca bị sao thế nhỉ? Hai ngày trước thấy ông ấy vẫn còn khỏe mạnh mà, sao hôm nay nói bệnh là bệnh liền vậy?”
"Hai ngày trước em thấy sắc mặt của đại ca không được tốt lắm, sợ là đại ca bị bệnh thật rồi!”
"Sắp hết tháng rồi, mọi người còn đang chờ lấy tiền kia kìa. Nếu không có con dấu của ông ta, chúng ta không lấy được tiền ra đâu. Sao không để vài ngày nữa rồi ngã xuống, rõ thật là! Ông ta không ăn thua nữa rồi, nhường lại vị trí đi thôi!”
"Bớt nói vài câu đi, lát nữa lại bị cô chủ nghe thấy bây giờ!”
"Sợ cô ta chắc? Một con ranh con, không có đám chú bác chúng ta đây, cô ta có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ chắc?”
Trong căn phòng.
Tô Nguyệt nắm lấy bác sĩ áo choàng trắng, lo lắng nói: "Ông nội tôi thế nào? Ông bị bệnh ở đâu?”
"Không có bệnh ở đâu cả! Thật kỳ lạ! Tim mạch đều bình thường, nhưng não lại bị chấn động. Tôi thật sự không biết nguyên nhân do đâu! Hay là đưa ông cụ đi bệnh viện lớn khám xem sao?”, bác sĩ khẽ lắc đầu thở dài nói.
Không phải là chưa đưa ông cụ đến bệnh viện lớn, cũng giống như lời bác sĩ nói, dù khám như thế nào cũng không tìm ra vấn đề gì. Tất cả các cơ quan đều bình thường, nhưng ông ấy lại cứ hôn mê bất tỉnh.
Lần trước khi Mạc Phong đến, anh nhận ra ngay cơ thể của ông cụ có gì đó không ổn, nhưng bệnh viện lại không thể tìm ra vấn đề, vì vậy Tô Nguyệt vẫn định thử vận may của mình, nhỡ tên đó thực sự biết cách thì sao?
Tô Nguyệt đi theo bác sĩ ra ngoài, lập tức có một nhóm người vây quanh cô ta.
"Thưa cô, sức khỏe của ông nội cô thế nào rồi?”
"Có phải sắp không ổn rồi không? Lần trước nhìn sắc mặt ông cụ không được tốt lắm!”
"Nói bậy gì thế hả, đại ca còn khỏe lắm, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
"Nếu ông cụ để lại di chúc, cô nhất định phải thông báo cho chúng tôi đấy nhé!"
Có vẻ như họ rất quan tâm đến tình trạng của ông cụ, nhưng thực tế họ quan tâm đến di chúc ông cụ để lại sau khi mất hơn. Quan trọng nhất là thủ lĩnh tiếp theo của hội Thiên Long là ai.
Đây là điều mà tất cả mọi người quan tâm, chứ đâu có ai quan tâm đến bệnh tình của Tô Thanh Hà đâu.
Mặc dù Tô Nguyệt đã biết rõ từ lâu, nhưng những người được gọi là chú bác này thực sự chỉ để tâm đến hội Thiên Long mà thôi! Chỉ là thường ngày họ giả vờ cười, bây giờ họ thậm chí còn không buồn giả vờ.
“Ông tôi chỉ là bị cảm thôi, mong các vị ăn nói giữ mồm giữ miệng một chút! Nếu như còn dám phát ngôn vô trách nhiệm như vậy, cẩn thận tôi mời ra ngoài đấy”, đôi mắt đẹp của Tô Nguyệt hiện lên một ánh nhìn lạnh lùng.
Kungfu gần đây của cô ta đã được cải thiện rất nhiều sau sự hướng dẫn của Mạc Phong, với khả năng này, đương nhiên cô nói chuyện cũng tự tin hơn.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
"Không ... không ổn rồi, có người xông vào đây!”
Mọi người lập tức bùng nổ.
"Cái gì? Ai vậy, ai lại to gan như vậy, dám khiêu khích hội Thiên Long?”, một người đàn ông trung niên đầu trọc tức giận hét lên.
Những người canh cửa liên tục lùi lại cho đến khi vào tận trong sảnh.
"Ô hô, đông người quá nhỉ. Nhà họ Tô các người cũng náo nhiệt quá đi, làm tôi cũng cảm thấy hơi ngại rồi đây!”, Mạc Phong từ ngoài cửa bước vào, nhếch mép cười.
Tuy nhiên, mấy người Giang Tiểu Hải đang say rượu cũng đến đây cùng anh.
Bầu không khí trong sảnh đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Mọi người đều nhìn mấy người tự dưng ở đâu chui ra này như nhìn thấy khỉ vậy.
“Uống hai chai bia mà say đến thế này á?”, cô ta cạn lời.
Tô Nguyệt biết tửu lượng của anh chàng này, trước đó họ vẫn gặp nhau và uống rượu trong quán bar, anh uống một chai vodka nồng độ cao cũng không thấy anh đỏ mặt tía tai như vậy.
"Mười cân rượu trắng!”
Tất cả những người có mặt ở đó đều nhìn Mạc Phong một cách kỳ lạ, nếu như khoe khoang phạm pháp, chắc là tên này sẽ phải lĩnh án chung thân.
Mười cân rượu trắng?
Người bình thường cho dù uống nửa cân, đừng nói là có thể nói chuyện được bình thường mà có thể đứng được hay không đã là cả một vấn đề rồi.
Không chỉ có Mạc Phong say, mà mấy người Triệu Khải theo sau anh cũng nồng nặc mùi rượu.
Tô Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc anh có giúp được gì không vậy?”
"Yên tâm đi, đàn ông không thể nói không thể. Lát nữa tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi!”, Mạc Phong nhướng mày nhếch mép nói: “Ông cụ đâu?”
Sao nghe câu này cứ sai sai thế nào…
Nhưng cho dù anh thực sự đang bỡn cợt, lúc này Tô Nguyệt cũng không có ý định tranh cãi với anh.
"Trong phòng, tôi dẫn anh qua đó!”
Nhưng những ông chủ lớn này lại không đồng ý, họ ngay lập tức chặn đường vào.
"Cô chủ, cô muốn làm gì? Không phải là muốn tên này xem bệnh cho đại ca đấy chứ?”, một người đàn ông mỏ nhọn má hóp đưa tay chặn đường và cười khẩy nói.
Tô Nguyệt trở nên mất kiên nhẫn: “Ông Bảo có ý gì vậy? Tôi bảo anh ta khám bệnh cho ông nội, ông có ý kiến gì sao?”
"Đương nhiên là có ý kiến, không riêng gì tôi, tất cả mọi người đều có ý kiến! Ông cụ nắm giữ trong tay toàn bộ quyền hành, nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì thì ai sẽ gánh chịu hậu quả đây? Nếu băng nhóm nổi loạn thì ai có khả năng gồng gánh đây?”
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều phản đối.
"Đúng vậy! Tôi thấy thằng nhóc này không phải loại người tốt đẹp gì cả!”
"Có khi nó là gián điệp do hội Hắc Long phái đến, định nhân cơ hội đánh sập chúng ta!”
"Không thể để hắn vào trong được, tên nhóc này lai lịch không rõ ràng, sao có thể tùy tiện khám bệnh cho đại ca chứ, tôi không đồng ý!”
"Tôi cũng không đồng ý!”
Bỗng cả đại sảnh nhốn nháo cả lên.
Tình hình dần dần khiến Tô Nguyệt khó lòng khống chế được.