Sau khi ăn xong, Tưởng Minh Xuyên kéo phắt Dương Thái Nhi ra ngoài.
"Mẹ, con dẫn vợ con ra ngoài mua quần áo, con đi trước nhé!”
Người phụ nữ trung niên quý phái chậm rãi bước ra: "Đừng có keo kiệt nhé. Mẹ vừa mới chuyển mười triệu tệ vào tài khoản của con, Thái Nhi muốn mua gì thì để con bé tùy ý lựa chọn, nhà họ Tưởng chúng ta không thiếu tiền!”
“Mẹ ơi, con biết rồi, bình thường con hỏi mẹ xin chút tiền thì mẹ cứ tra tra hỏi hỏi, giờ mẹ cho tiền tiêu vặt phát một cả mười triệu tệ. Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ vậy?”, vẻ mặt Tưởng Minh Xuyên không nói nên lời.
"Bây giờ con đã là người có gia đình, sắp làm bố đến nơi rồi, lại còn xin tiền mẹ, có biết xấu hổ không vậy?”
"Được rồi, được rồi, con đi đây, bố mẹ nghỉ ngơi đi!”
Sau đó, hắn đẩy Dương Thái Nhi một phát vào ghế lái phụ.
Ngồi trên xe, Dương Thái Nhi có tâm trạng rất tốt, cô ta ngâm nga một bài hát, còn Tưởng Minh Xuyên vẫn vác mặt lên.
"Kỹ năng diễn xuất tốt đấy, đừng tưởng rằng lừa được bố mẹ tôi thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi! Chuyện này còn chưa xong đâu! Hôm nào đến bệnh viện bỏ đứa bé này đi, nói là ra ngoài không cẩn thận để bị sảy rồi!”, Tưởng Minh Xuyên lạnh lùng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thái Nhi lại lạnh băng: “Anh dám? Bây giờ đang nói với bên ngoài đây là con của anh đấy!”
"Có phải là con của tôi hay không, trong lòng cô không biết rõ hay sao? Mẹ kiếp, tôi lấy cô lại còn phải nuôi con của thằng đàn ông khác, cô coi tôi là cái gì hả?”
"Vậy thì anh hãy lựa chọn ly hôn với tôi, có điều tôi vẫn sẽ sinh đứa con này ra!”
"Cô..."
Tưởng Minh Xuyên tức giận đến mức ngực đau nhói.
Giờ thực lực của hắn còn mỏng manh, chỉ có thể dựa vào nhà họ Tưởng, hoàn toàn không có thực lực của riêng mình. Nhưng Dương Thái Nhi thì khác, ngoài nhà họ Dương ra, cô ta vẫn có những mối liên hệ của riêng mình.
Cho nên hiện tại hai gia đình liên minh với nhau, hắn nhất định phải lợi dụng cái đà này để nhanh chóng leo lên.
Nếu ngay sau khi kết hôn mà ly hôn, xem như xả được cơn tức này, nhưng thực lực của nhà họ Tưởng sẽ bị tổn hại nặng nề, có khi từ nay về sau nhà họ Dương còn đoạn tuyệt với nhà họ Tưởng. Vậy thì mong muốn nhà họ Tưởng có thể vào được trong quân đội sẽ thành công cốc.
Sau này nhà họ Tưởng đã ăn sâu bén rễ thì người được lợi nhất sẽ là Tưởng Minh Xuyên. Nếu bây giờ chia tay sẽ đồng nghĩa với việc tự làm mất tương lai của mình.
"Được rồi! Nếu cô đã muốn diễn thì tôi hy vọng cô sẽ chơi đến cùng. Đã như thế này rồi, cô hãy giả làm người vợ tốt mẹ hiền của cô, tôi vẫn phiêu bạt góc trời của riêng tôi, hai người không liên can gì đến nhau!”
"Đồng ý!”
Lâm Quân Các, Giang Hải.
Bây giờ đang là buổi trưa, là lúc công việc kinh doanh bận rộn.
Lúc này cánh cửa vang lên tiếng kêu cót két rồi bị đẩy ra.
“Mấy người thế?”, Trương Hiểu Thiên yếu ớt nói.
Coi bộ mấy ngày nay cậu ấy có vẻ rất mệt mỏi!
"Một!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Trương Hiểu Thiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đi vào liền kêu lên.
"Tiểu Hải!”
Trương Hiểu Thiên còn tưởng rằng mình nhìn lầm, lập tức kêu lên một tiếng rồi chạy tới, vỗ vỗ chân của Tiểu Hải: "Đây là chân thật à? Không phải là chân giả sao?”
"Vớ vẩn! Đương nhiên không phải giả rồi!”, Giang Tiểu Hải nhìn cậu ấy tức giận nói.
Triệu Khải nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, trong tay còn cầm một cái thìa lớn: "Tiểu Hải! Anh khỏi thật rồi sao? Mau đưa tôi xem xem nào!”
Cậu ấy cầm cái thìa lớn gõ vào đùi Giang Tiểu Hải: "Ối mẹ ơi! Khỏi thật rồi này! Sau này chúng ta lại có thể cùng nhau ra chiến trường rồi!”
“Điều đó là dĩ nhiên, các anh đi đâu, tôi nhất định sẽ theo đó!”, Giang Tiểu Hải vỗ ngực cười: “Đúng rồi, đội trưởng đâu?”
"Hỏi thừa! Lúc này đội trưởng chắc chắn đang làm việc!”, Trương Hiểu Thiên nghiêng người nhếch mép cười nói: "Hay là tối tụ tập cái nhỉ?”
"Tôi thì Ok! Tối nay đóng cửa không kinh doanh, không ai có thể ngăn cản mấy anh em ta uống rượu được!”
"Được!”
Lúc này trong tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mạc Phong đang nằm trước bàn máy tính và đang suy nghĩ xem làm thế nào để có thêm một lá bùa hộ mệnh, hoặc một viên đan dược thật ngầu.
Sau này nhất định sẽ dùng đến, tốt nhất là có được loại bùa loại một, loại có thể hô mưa gọi gió, nhưng loại này chắc chỉ có các môn phái Đạo gia mới có.
Về phần đan dược, ít nhất cũng phải giống loại mà Diệp Đông Thanh đưa cho anh. Muốn làm việc lớn, nếu như có được những thứ này, ắt sẽ đạt được hiệu quả to lớn.
Đúng lúc anh đang suy nghĩ mấy chuyện này thì điện thoại rung lên, là tin nhắn do Triệu Khải gửi đến, ngoài Trương Hiểu Thiên ra thì còn có cả Giang Tiểu Hải nữa!
Anh đang nghĩ đến việc đến bệnh viện xem Giang Tiểu Hải hồi phục như thế nào rồi, nếu không có kết quả, anh sẽ phải quay lại tìm lão già chết tiệt đó.
Không ngờ mới có hai ngày mà cậu ấy đã có thể xuất viện được rồi, Mạc Phong không khỏi nhếch mép cười: "Xem ra có thời gian nhất định phải đến thăm ông già kia mới được!”
Lần trước ông già đó nói nếu đấu được với ông ta mười hiệp thì ông ta sẽ cho anh vào trong căn phòng có bảo vật. Bây giờ nghĩ lại cũng đủ khiến Mạc Phong cảm thấy hối hận lắm rồi!
Ông già đó tùy tiện đưa một viên thuốc và một chút nước thuốc thì đã khiến cho Giang Tiểu Hải đang nằm liệt trên giường lại có thể đứng lên. Vậy thì mẹ kiếp, căn phòng đó hẳn là phải có không ít bảo vật quý hiếm.
Nhưng lúc đó Mạc Phong lại nói không có hứng thú, sớm biết thế thì anh đã không tỏ vẻ rồi.
Reng reng reng…
Lúc này điện thoại lại kêu lên.
“Anh biết tối nay mấy anh em tụ tập uống rượu rồi!”, Mạc Phong bắt chéo chân, mỉm cười nói.
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Là tôi!”
"Diệp Đông Thanh?”
"Đến đón tôi đi, tôi đang ở câu lạc bộ Kaiweisi!”
Câu lạc bộ Kaiweisi?
Đó là địa bàn của nhà Mộ Dung, chẳng lẽ sau khi anh rời đi lúc sáng thì nhóm người này đã mò vào nhà sao?
Mạc Phong cúp máy và đi thẳng ra ngoài.
“Anh đi ra ngoài một lát, lát nữa bị hỏi đến biết phải ứng phó thế nào rồi chứ?”, anh vỗ vai Vương Bưu cười khúc khích.
Tuy nhiên, Vương Bưu xua tay và cười nói: "Anh yên tâm đi, chắc là tổng giám đốc đã miễn dịch rồi, mấy ngày nay không tới kiểm tra nữa. Nếu tới thì em sẽ nói là anh ra ngoài làm việc rồi!”
Lúc này trong câu lạc bộ Kaiweisi.
Sau khi Diệp Đông Thanh cúp điện thoại, cô ta dựa vào ghế cười nhạt và nói: “Cậu chủ Mộ Dung, đây là cách anh tiếp đãi khách sao?”