Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 290




Hầu như mọi pha di chuyển của ông già vừa rồi đều là sát thủ, thậm chí anh còn bị trúng liên tiếp hai chưởng.

Bây giờ Mạc Phong chỉ đang cố chống đỡ thôi.

“Hai hiệp cuối, ông cứ chơi tới bến đi!”, anh tức giận hét lên với đôi mắt đỏ hoe.

Di chứng sau chiến tranh lại bùng phát.

Ông già cười tủm tỉm khoanh tay nói: "Ồ? Hống hách như vậy sao?”

Huýt…

Trong tích tắc, ông già mở mắt ra.

Đã lâu không mở mắt, ánh sáng kích thích khiến ông ta cảm thấy hơi không quen.

Mạc Phong nhìn không khỏi nhíu mày: “Đồng tử màu vàng?”

Anh từng đọc trong một cuốn sách cổ rằng mắt người được chia thành nhiều loại, đối với người bình thường ở Hoa Hạ, chúng được chia thành màu đen và nâu, ở châu Âu, chúng được chia thành màu xanh lam.

Tại một quốc gia ở châu Âu gần Vòng Bắc Cực, có một chủng tộc kỳ lạ gọi là Huyết tộc! Đôi mắt của họ lúc sinh ra có màu đỏ, và họ được cho là một nhánh của tộc ma cà rồng cổ đại.

Nhưng đôi đồng tử vàng này thì đây là lần đầu tiên Mạc Phong nhìn thấy!

“Cậu là người duy nhất khiến tôi hứng thú và trở nên nghiêm túc trong nhiều năm như vậy. Cậu nên cảm thấy vinh hạnh!”, khóe miệng ông già nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Ông ta giậm một chân, nội lực bộc phát, lá cây xung quanh bốc lên cùng khí tức tụ lại, đây là tầng đầu tiên của bảy mươi hai tà khí Thiên Cương.

“Nhóc con, cậu là quân nhân, tại sao lại cứ dùng kungfu của các môn phái khác, không biết xấu hổ à?”, ông già cười nói: “Tôi thừa nhận cậu là thiên tài, nhìn qua thôi cũng biết làm thế nào để tụ khí, nhưng kiểu khôn vặt của cậu không đáng để nhắc tới trước mặt tôi đâu!”

Mạc Phong khinh thường cười khẩy nói: "Nhiều kỹ năng thì tốt cho cơ thể, ai bảo ông là quân nhân thì chỉ được đánh võ kiểu quân nhân?”

Nếu không nhờ những kỹ năng khác, anh không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi.

Cú đấm tung ra!

Anh lập tức nghĩ đến việc ngăn chặn cú đấm này bằng việc tụ khí lại, nhưng không ngờ là ông già lại lập tức phá vỡ tầng đầu tiên của bảy mươi hai tà khí Thiên Cương.

Hai tay xoay lượn, mượn lực đánh lực, lấy lực nhỏ chống lại lực lớn.

"Thú vị...", ông già cười lên một tiếng, nhưng tay còn lại chạm tới cằm Mạc Phong.

Rầm...

Cú đấm trúng vào hàm dưới khiến anh bay ra vài mét và rơi xuống đất.

Lẻng xẻng!

Sợi dây bằng ngọc trên người Mạc Phong rơi xuống đất.

Ông già thu tay lại, nhặt sợi dây bằng ngọc rơi trên mặt đất lên, ông ta nhìn và mặt đanh lại: “Của cậu à?”

“Phải!”, anh đáp lại một cách dứt khoát.

"Khai thật đi, cậu ăn trộm ở đâu đây?”

Mạc Phong ôm ngực đứng dậy: “Tổ tông truyền lại đấy, ông có hiểu không hả? Trả lại đồ cho tôi!”

“Ha ha, trả lại cậu cũng được thôi, để tôi xem ngực của cậu xem!”, ông già nhíu mày trầm giọng nói.

Lại còn muốn xem ngực của anh? Lão già này thật không đứng đắn chút nào!

Ông già lắc lắc sợi dây bằng ngọc trong tay và mỉm cười nói: “Đồ đã rơi vào trong tay tôi thì là của tôi, muốn thì tự mình đến mà cướp lấy!”

"Ông...", màu máu trong mắt Mạc Phong càng đặc.

Xung quanh sân tràn ngập hào quang sát khí ảm đạm.

Vụt…

Vài chiếc kim bạc vụt ra.

Còn một hiệp đấu cuối cùng, nói sao anh cũng phải cố gắng gượng.

Ông già cất sợi dây bằng ngọc vào trong túi, một chân hơi khuỵu xuống, thân hình như mũi tên rời dây và bất chợt nhảy vọt lên.

Rầm...

Hai bên va chạm dữ dội.

Hoa cỏ cây cối trong sân lập tức bị thổi bay khắp cả một góc trời, bồn nước dưới cây lập tức vỡ tung, cửa sập xuống.

Ông già cũng liên tiếp lùi lại mấy bước.

Mạc Phong lăn trên mặt đất mấy vòng, cánh tay bị thương mất cả một mảng lớn.

"Vừa rồi ánh sáng vàng đó là chuyện gì vậy? Uy lực mạnh mẽ như vậy! Trên người cậu còn có cái gì?”, ông già nhìn anh kinh ngạc kêu lên.

Mạc Phong nằm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy trong túi quần mình như có lửa đốt, lập tức đưa tay sờ sờ cái thứ đó.

Đó là viên đá do Mộ Dung Trầm Chương đưa cho anh, lúc này nó đang phát ra ánh sáng kỳ dị, trên đó hình như còn có chữ, nhưng hơi mờ, khiến người ta khó có thể nhìn rõ được.

"Nóng quá! Mẹ kiếp! Cái quái gì vậy!”, Mạc Phong ném nó xuống đất và kêu lên.

Ông già cũng kinh ngạc khi nhìn thấy viên đá: “Đá Tam Sinh? Sao nó lại ở chỗ cậu?”

"Làm sao tôi biết được! Trả lại đồ cho tôi, tôi đã chống đỡ được mười hiệp rồi, không phải ông nói lời định nuốt lời đấy chứ?”

Bây giờ anh thực sự nghi ngờ không biết lời nói của ông già này có đáng tin không.

Vụt....

Ngay sau khi bóng người lướt qua, ông già dùng một tay đè Mạc Phong xuống đất.

"Này! Tôi không giỏi khoản đó đâu nhé!”, Mạc Phong giãy giụa, nhỏ giọng hét lên.

Nhưng ông già lại xé rách quần áo của Mạc Phong, nhìn chằm chằm bộ ngực của anh hồi lâu.

"Thế là xong! Mình mất zin thật rồi!”, anh khóc không ra nước mắt, thậm chí ngay cả nằm mơ anh cũng không nghĩ có ngày mình bị một người đàn ông cưỡng bức.

Ông già giơ tay ra sờ lên ngực anh và cau mày nói: “Không sai…hổ xuống núi! Từ nhỏ cậu đã có hình xăm này sao?”

Mạc Phong sững sờ, cúi đầu nhìn một hình xăm đen trên ngực: "Phải ... năm xưa chính vì hình xăm này mà suýt chút nữa tôi không vào được đội đặc công đó, không biết bố mẹ tôi nghĩ gì mà lại xăm cái thứ này cho tôi?”

"Cậu nhóc, tôi hỏi cậu một câu nữa! Mạc Yến Chi là gì của cậu?”

Câu hỏi này thực sự khiến Mạc Phong không giãy giụa nữa: “Mạc Yến Chi? Chưa từng nghe nói đến cái tên này. Ông đừng tưởng là cùng họ thì nhất định sẽ quen biết nhau. Người ta nợ tiền ông, ông đừng có tìm tôi!”

"Cậu thật sự không biết? Chưa từng nghe qua cái tên này?”, ông già truy hỏi đến cùng.

Anh cũng hơi không kiên nhẫn được nữa: "Tôi thật sự chưa từng nghe nói đến cái tên này, từ năm hai tuổi biết ý thức đến giờ tôi chưa từng nghe nói đến!”

"Hai tuổi biết ý thức? Vậy là chuyện trước hai tuổi cậu đều không biết. Năm nay hai mươi mấy tuổi rồi?”

Ông già tự lẩm bẩm một mình: “Thời gian đã khớp, tuổi tác cũng khớp…”

"Không phải ông bị ngốc rồi đấy chứ?”

Mạc Phong từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người: “Trả lại tôi sợi dây bằng ngọc!”

Vụt.....

Ông già ném nó bằng một tay, anh tiện tay bắt lấy rồi bỏ vào trong túi.

Viên đá trước đó hãy còn nóng rực, nhưng giờ đã trở thành một viên đá rất bình thường, bây giờ dù có ném xuống đất anh cũng chưa chắc sẽ nhặt lên.

Nhưng mà, vừa rồi anh đã nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ, giờ đây Mạc Phong tin là Mộ Dung Trầm Chương không nói dối mình!

“Ông đã nói là nếu như tôi qua được mười hiệp thì ông sẽ nói cho tôi biết cái mà tôi muốn biết, ông không nuốt lời đấy chứ?”, Mạc Phong lau vết máu khóe miệng, hừ lạnh.

Ông già trừng mắt nhìn anh, chậm rãi bước vào trong phòng. Ngay sau đó ông ta lại bước ra: “Cho cậu ta uống nước và thuốc trong chiếc bình này! Một viên một ngụm nước, uống liên tục trong ba ngày. Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”