Cả đám nhìn nhau rồi bật cười ha hả.
“Ha ha ha, hai mươi nghìn? Cô định gọi cơm đấy à?”
“Ông ta nợ chúng tôi ba triệu tệ, cô lại đưa hai mươi nghìn, đến số lẻ cũng không đủ!”
“Mẹ nó vậy mà thằng An Quốc Giang nói con gái nó có tiền đấy?”
An Quốc Giang sợ hãi quỳ xuống: “Có tiền, chắc chắn nó có tiền! Con gái tôi là giám đốc, hơn nữa công ty còn trong thành phố!
Vài trăm nghìn tệ chắc chắn là có mà!”
“Tôi thật sự không còn tiền nữa! Hai tháng qua ông đã lấy của tôi bao nhiêu tiền rồi, dù có tiền thì cũng là của công ty, không phải của tôi! Tôi chỉ có từng này thôi, các ông không muốn thì đánh chết ông ta đi! Tôi lấy hai mươi nghìn này đi lo hậu sự!”, An Nhiên quay đầu trầm giọng.
Khiến một cô gái lương thiện phải nói ra như vậy tức là cô ấy đã phải hạ quyết tâm lắm rồi.
Nếu không phải bị ép buộc thì ai lại thốt ra những lời như thế, nhưng chỉ cần bố mình có một chút biểu hiện của sự ăn năn thì dù có phải chơi đến cùng cô cũng quyết không từ chối.
Mấy năm qua An Nhiên đã trả nợ thay bố mấy trăm nghìn tệ, vậy mà giờ cả gốc lẫn lãi tự nhiên lên tới ba triệu, với cái tính chết không chịu thay đổi này thì dù cô có trả hết đợt này, lần sau lại sẽ vẫn phải trả tiếp mà thôi.
Cô ta đã mệt lắm rồi!
“Cái con chết dẫm này, không phải chỉ là một chút tiền thôi sao, mày muốn thấy bố mày bị đập chết à? Tao nói cho mày biết, đám người này dám ra tay thật đấy, mày đừng làm loạn, tao biết chắc chắn mày vẫn còn tiền! Dù không có thì cũng vay của sếp mày đi, ứng trước lương của mấy năm không phải là được rồi sao?”, An Quốc Giang cuống cuồng nói.
Trước đó do không đủ kiên nhẫn chờ đợi nên đám người này đã chặt đứt hai ngón tay của ông ta. Giết người đối với bọn chúng chẳng khác gì giết một con chó.
Thế nhưng An Nhiên chỉ lắc đầu cười lạnh lùng: “Hết rồi, cả nhà cả cửa tôi chỉ còn có từng này! Các người muốn hay không thì tùy!”
Lúc này người đàn ông trung niên tóc vàng cầm con dao trong tay lạnh lùng nói: “Vậy thì cũng hết cách rồi, đổi mạng lấy ba triệu vậy!”
Con dao sắc thế kia, e rằng chỉ cần một nhát là đầu đã lìa khỏi cổ mà chưa kịp có bất kỳ cảm giác gì… “Đừng đừng đừng….Các ông…các ông thấy con gái tôi đáng ra bao nhiêu…tôi bán nó cho các ông! Nó chưa có bạn trai đâu, xinh gái thế kia, ít nhất cũng phải một triệu mà? Nếu mà không được nữa thì tám trăm cũng được!’, An Quốc Gia quỳ xuống đất dập đầu lia lịa.
An Nhiên đứng bên cạnh trợn tròn mắt: “Tôi vì cứu ông đã phải gom hết tiền tới đây, vậy mà ông còn định bán con gái? Tôi không có loại bố như ông!”
Nói xong An Nhiên quay người định đi ra ngoài nhưng người đàn ông có vết sẹo trên mặt đã chặn ngay trước mặt cô ta.
“Tránh ra! Là ông ta nợ tiền các người, không phải tôi! Các người đi mà đòi nợ ông ta, không tôi sẽ báo cảnh sát!”, An Nhiên chau mày.
Gã đàn ông cười đê tiện: “Cô em này trông cũng xinh xắn thật đấy nhỉ! Một triệu cũng không lỗ đâu!”
“Vậy hai triệu còn lại thì sao?”, người đàn ông có vết sẹo trên mặt trầm giọng.
Người đàn ông đeo kính cầm con dao trong tay lạnh lùng nói: “Tim, thận, giác mạc của cô ta nếu bán ở nước ngoài thì ít nhất cũng được vài triệu! Không phải con gái bá tước bị bệnh tim sao, tới khi đó tìm ông ta đòi năm triệu thì cũng ok đấy?”
“Ha ha ha! Hợp lý!”, ba tên cười nắc nẻ.
Lúc này Mạc Phong đã men theo quạt thông gió và trèo vào thanh xà ngang ở bên trong.
Bởi vì xung quanh thoáng đãng nên âm thanh vang vọng khá lớn, dù có nói nhỏ thì vẫn có thể nghe thấy rất rõ.
“Các người định làm gì?”, An Nhiên lập tức lùi về phía sau, kinh hãi hô lên.
Người đàn ông tóc vàng cười lạnh lùng: “Làm gì à? Cô nói xem bọn tôi định làm gì nào? Thiên thần hạ phàm, một nữ ngủ ba nam!”
“Cô em này xinh thế kia, tao không nỡ giết em ấy!”
“Có gì mà không nỡ, Hoa Hạ không có gì ngoài người đẹp! Nghe nói công ty cô ta nhiều người đẹp lắm, nhất là tổng giám đốc còn xinh hơn cô ta đấy!’ “Đúng đúng đúng, tao cũng nghe nói, tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tư Nhã là người đẹp số một, chúng ta mà lừa được cô ta ra ngoài thì mới lợi hại đấy? Có tiền thì loại gái nào mà chẳng chơi được!’ Lúc này An Nhiên mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, gần đây ở Giang Hải xảy ra mấy vụ án giết người, tất cả các cô gái đều bị lấy nội tạng, lấy giác mạc và bị rạch thi thể.
Lẽ nào đến lượt cô ta rồi sao?
Vụt… Lúc này một âm thanh xé gió vang lên.
Con dao bướm bay về phía bọn chúng.
“Cẩn thận…”, người đàn ông có sẹo trên mặt kinh ngạc hô lên.
Rõ ràng bọn chúng đã được trải qua huấn luyện nên kỹ năng khá nhạy bén.
Cộp… Con dao bướm cắm phập vào cột bê tông.
Người đàn ông tóc vàng gầm lên: “Đứa nào? Ra đây!”
“Muốn kiếm tiền thì phải tính toán xem có còn mạng để rời khỏi đây không đã!”, Mạc Phong nhảy từ trên xà ngang xuống cười lạnh lùng.
An Nhiên thấy Mặc Phong thì đôi mắt sáng lên: “Mạc Phong? Sao anh lại ở đây?”
“Thấy em và người lạ rời đi anh cảm thấy không yên tâm, vì vậy anh đi theo! Đưa bố em rời khỏi đây trước, còn lại giao cho anh!”, anh phất tay khẽ cười.
“Không được, em ở lại cùng anh”, An Nhiên kiên quyết.
Nhưng An Quốc Giang đã chộp cánh tay cô ta: “Con bé ngốc này, chuyện giữa đàn ông với nhau mày xen vào làm gì, Mạc Phong đã tới thì chắc chắn là có tự tin, chúng ta đi trước đi!”
Mạc Phong liếc nhìn An Quốc Giang: “Mặc dù tôi rất ghét ông nhưng hiện tại việc duy nhất ông có thể làm là chăm sóc tốt cho An Nhiên! Nếu không ông sẽ còn có kết cục thê thảm hơn bọn chúng đấy!”
“Yên tâm yên tâm, con gái tôi, chắc chắn là tôi phải lo cho nó rồi!”, ông ta vội vàng gật đầu.
Sau đó ông ta lập tức lôi An Nhiên chạy về phía cửa.
Người đàn ông trung niên có vết sẹo trên mặt gầm lên: “Mẹ nó, coi bọn tao là không khí đấy à?”
Nhưng khi hắn định nhấc chân lên đuổi theo thì bỗng cảm thấy chân vừa nhấc lên đã lơ lưng giữa không trung.
Một cây kim bạc ghim trúng vào đầu gối hắn.
“Làm nhiều chuyện thất đức như vậy có bao giờ nghĩ sẽ ăn nói thế nào với Diêm Vương không?”, giọng nói Mạc Phong khẽ run run.
Không phải anh sợ mà là hào hứng, một cảm giác hào hứng khi giết người.
Chỉ khi đối diện với kẻ địch thì anh mới có thể thoải mái giết chóc.
Ba tên lập tức lùi lại khi đối diện với cái nhìn chết chóc của Mạc Phong.
“Mày là ai? Có biết là xen vào chuyện của bọn tao thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng không?”, người đàn ông trung niên đeo kính quát tháo.
Mạc Phong cười ái ngại rồi phất tay: “Sát thủ Huyết Trích Tử thường nói nhảm nhiều vậy à?”
Ba tên: “…”